Quản gia sửng sốt, sống nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy cảnh tượng như vậy. Dù sao cũng là người chứng kiến đủ mọi mặt xã hội, ông ta mau chóng bình tĩnh lại, hơi cúi đầu nói: “Thưa cậu Thừa Húc, ông chủ sai tôi đón cậu về.”
“Tôi, tôi chỉ muốn tìm một quyển sách để đọc, tủ sách của ông chủ mấy người lớn quá, vậy, chúng ta đi thôi!”
Dương Thừa Húc vuốt mũi giải thích, nhưng anh ta lại phát hiện càng giải thích càng giống nói dối, cuối cùng im lặng thành thật đi theo sau quản gia. Lửa giận được xả, tâm tình thoải mái hơn, nhưng thấp thỏm thì vẫn thấp thỏm.
Mặc dù Abel có vẻ đang gặp vấn đề, nhưng hiện tại anh ta đang ở trên địa bàn của người khác. Lơ là một chút, chết lúc nào cũng không biết, cẩn thận một chút vẫn hơn, huống hồ anh ta đã hứa sẽ giúp mình tìm Nhật Linh mà!
Nơi Dương Thừa Húc đang ở có hơi a biệt thự, xe chạy ước chừng hai giờ mới tới nơi. Một nơi khá sầm uất, không giống với Abel, gần như sống tại một vùng ngoại ô không một bóng người.
“Cậu Thừa Húc có chuyện gì có thể bảo người hầu trong biệt thự gọi điện cho tôi, tôi sẽ kịp thời báo cho ông chủ. Cậu tạm thời ở đây, ông chủ đã phái người đi tìm bạn gái của cậu rồi, tin chắc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.”
Quan gia không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngược lại cũng rất biết điều. Dương Thừa Húc vốn không phải người thích làm khó người khác, chẳng qua hơn một năm chạy nạn, sống lẩn lút đã cứng rắn biến anh ta thành như bây giờ, nóng nảy, hấp tấp, sáng nắng chiều mưa.
“Có tin tức mong ông lập tức báo cho tôi biết, tiện đây tôi có một lời muốn ông mang về.”
Nói rồi híp mắt tiến gần, khẽ nói bên tai quản gia một lúc, xong xuôi ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, xoay người rời đi.
Mới đầu quản gia còn chưa kịp phản ứng, xung quanh lông mày càng nhíu càng chặt, đến mức gần như xoắn vào nhau. Ông ta đứng tại chỗ nhìn rấy lâu mới tập tễnh trở về xe. mãi đến khi đi khỏi nơi này mới thu hồi đường nhìn.
Dương Thừa Húc lại chẳng có chút áp lực, trưng khuôn mặt tươi cười về phòng, nằm trên giường ngửi mùi hương quen thuộc, cảm thấy có chút uể oải, vừa hay trước đó đã tắm rửa, anh ta nhắm mắt lại thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Khi quản gia xuống xe, Abel đã sớm trở lại thư phòng, ngồi trước bàn làm việc nhìn chằm chằm văn kiện. Nhìn thì không có gì khác biệt, nhưng người quen liếc mắt cái là có thể nhìn ra, anh ta bây giờ chỉ đang ngẩn người mà thôi.
“Ông chủ, tôi đã mang người an toàn trở về, chỉ là cậu Thừa Húc bảo tôi truyền lời cho ngài.”
Quản gia nhìn Abel, thời gian ông ta ở chỗ này cũng đã chừng ba mươi năm rồi, đứa trẻ ngày xưa im lặng ít nói hiện tại đã trưởng thành, trở thành một người không dễ bị lay chuyển, sự linh động ngày bé cũng đã không còn.
“Có gì thì mau nói, hiện giờ cậu ta chỉ hận tôi không chết quách đi cho xong, thằng oắt con, ương bướng hệt Dương Minh Hạo!”
Băng giá ngưng tụ trong mắt Abel, anh ta hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến người phụ nữ vẫn đang bị nhốt, hung hăng rùng mình một cái.
Quản gia thở dài mở miệng nói: “Cậu Thừa Húc nói,NhanKiến Định đã bắt đầu tìm người phụ nữ kia rồi, nếu giấu không kỹ, nhược điểm sẽ cắn ngược lại. Nói xong câu đó cậu Húc lập tức trở về biệt thự.”
Lúc quản gia nói câu này không hề nhấn nhá nhưng lại làm Abel nghe được sự châm chọc. Anh ta vung tay hất đổ mọi thứ trên bàn xuống, giận đùng đùng đứng bật dậy nhìn chằm chằm một nơi trên giá sách.