Giang Vân Chánh che giấu nhiều năm như thế là vì người đó còn chưa đụng tới ông ta. Bây giờ người đó đã chạm tới ông ta rồi thì những người ngông cuồng tự đại đó cũng không cần thiết có mặt trên thế giới này nữa.
Giang Vân Chánh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt của ông ta dần trở nên âm trầm.
“Nếu ông muốn nói thì tất nhiên tôi sẽ có hứng thú nghe. Chỉ là không biết những gì ông biết có phải là thật hay không?”
Quả nhiên những thế hệ lớn tuổi của thành phố Hải Phòng đều biết một chút gì đó về chuyện của mười năm trước, chỉ là không có ai chủ động nói ra…
NhanKiến Định siết chặt hai tay mới có thể đè ép sự tức giận trong lòng mình.
Nếu như năm xưa có người đứng ra nói hai câu, ngăn cản một chút thì em gái của anh ấy cũng không cần phải chịu khổ trong năm năm kia…
“NhanKiến Định, tôi cũng xem như là nhìn cậu và Nhan Nhã Quỳnh trưởng thành. Không phải là tôi không muốn giúp đỡ chuyện năm đó, mà là không thể giúp đỡ…”
Giang Vân Chánh thở dài một hơi, giấu diếm một chuyện trong lòng tận mười năm, không những người trong cuộc khổ sở mà ông ta cũng chưa từng được dễ chịu. Nếu không phải là thằng nhóc Giang Anh Tuấn kia cứ nhất quyết phải ở bên con gái nhà họ Nhanthì nói không chừng những chuyện bây giờ cũng sẽ không xảy ra. Nhưng duyên phận ai mà nói được chứ… đều là nghiệp cảiI
“Dù sao tôi cũng không phải là người tham dự trong chuyện năm đó, tất nhiên ông nói cái gì thì chính là cái đó rồi!”
Không thể giúp? A, nói đường hoàng như thế nhưng thật ra cũng là muốn bo bo giữ mình mà thôi! Lòng người lương bạc, NhanKiến Định lăn lội trong giới làm ăn nhiều năm như thế rồi thì cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, anh ấy cũng đã quen thuộc từ lâu. NhanKiến Định dựa vào ghế rồi nhìn Giang Vân Chánh với vẻ thận trọng.
“Cho dù cậu có tin hay không thì chuyện năm đó đúng là không phải ý của tôi. Nếu như không phải Anh Tuấn… thì có lẽ cả đời này cậu cũng không biết được lý do của nó là gì.”
Đã mười năm trôi qua, nhưng chuyện năm xưa vẫn khiến cho Giang Vân Chánh khắc sâu vào trong ký ức. Đến cùng là tình cảm đậm sâu như thế nào mới có thể khiến cho người đó nổi điên thành như thế, chỉ muốn kéo đối phương vào Địa Ngục, không chết không thôi.
“Ông nói đi, tôi rửa tai lắng nghe”
NhanKiến Định đưa tay ra hiệu sau đó bưng cà phê ở trên bàn lên mà nhấp một miếng.
“Sợ là đến bây giờ cậu cũng không biết mẹ mình có thân phận gì nhỉ?”
Giang Vân Chánh thở dài một tiếng, ông ta không cho NhanKiến Định cơ hội nói chuyện mà nói tiếp: “Năm xưa, tất cả mọi người trong Hải Phòng này đều cho rằng bố cậu sẽ lấy Vũ Tuyết Phương làm vợ, nhưng không ai ngờ rằng bố cậu chỉ ra nước ngoài có một tháng lại dẫn theo một người phụ nữ về rồi muốn kết hôn với cô ấy: “Có lẽ cậu cũng biết nhà họ Nhanlà một dòng họ khá là khai sáng, mặc dù mẹ cậu không rõ lai lịch nhưng ông bà nội cậu vẫn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Một tuần sau khi bố mẹ cậu kết hôn, bố mẹ của Vũ Tuyết Phương đều mất, nhà họ Vũ rơi đài trong vòng một đêm, cô ta triệt để biến mất trong tầm mắt của mọi người. Khi cô ta xuất hiện lại thì đã là mấy tháng sau, trong buổi lễ kết hôn với Trần Tuấn Tú. Lúc đó toàn bộ Hải Phòng đều sợ ngây người, năm xưa nhà họ Trần chỉ là một dòng họ hạng bét, Trần Tuấn Tú cũng chẳng có chút nổi bật nào…”