Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước ở xa nên anh ấy không nhìn rõ, sau khi đi vào anh ấy mới nhìn rõ được vết thương của Giang Anh Tuấn.

Giang Anh Tuấn đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng bây giờ cả người anh đều là tro bụi, trong hỗn hợp máu có bụi và đất đá, mặc dù đã thay quần áo bệnh nhân nhưng cả người anh nhìn qua rất bẩn, thậm chí đến gần là có thể ngửi được một mùi thối.

NhanKiến Định không chịu nổi, dù sao đã biết là Giang Anh Tuấn không còn nguy hiểm, Giang Anh Tuấn cũng chưa tỉnh nên anh ấy trực tiếp đi ra ngoài!

“Sao anh lại ra rồi?”

Vừa mới đi vào có mấy phút, chắc cũng chỉ đủ liếc thoáng qua một cái mà thôi. Nhan Nhã Quỳnh thấy NhanKiến Định đi ra thì nhìn anh ấy với vẻ ngạc nhiên.



“Giang Anh Tuấn cần lau người, nếu bây giờ em không ngủ được thì tìm người lau rửa cho cậu ta một chút đi!”

Giọng nói của NhanKiến Định mang theo chút chê bai, anh ấy nói.

Nhan Nhã Quỳnh nghe thế thì ngẩn người, cô nhìn về phía Chu Thanh đang đứng đó không xa theo bản năng.

“Cô chủ à, nếu như Chủ tịch Tuấn biết tôi lau người cho anh ấy thì anh ấy sẽ không tha cho tôi đâu!”

Chu Thanh vội vàng lùi về sau hai bước với vẻ hốt hoảng, anh ta lắc đầu xua tay, cả người đều toát ra vẻ từ chối.

“Nhưng mà… Nhan Nhã Quỳnh đứng đó, cô rất khó xử.

Cho dù lúc Nhan Nhã Quỳnh và Giang Anh Tuấn còn gắn bó như keo sơn thì cô cũng chưa từng làm chuyện này bây giờ.

Nhưng giờ chẳng còn ai cả, cô chỉ có thể đi lấy một thau nước ấm.

Ngón tay mảnh khảnh của cô vén áo anh lên, lộ ra lồng lực rắn chắc của anh, bên trên vẫn còn từng tia máu, lẫn vào đó là một chút bụi đất và mảnh vỡ thủy tinh. Nhan Nhã Quỳnh vừa đỏ mặt vừa đau lòng.

Ánh mắt cô nhìn thoáng qua từng vết thương to to nhỏ nhỏ trên người anh mà trái tim cô như muốn vỡ ra.

Từ nhỏ đến lớn Giang Anh Tuấn đều chưa từng bị thương nặng như thế, lần này sợ là phải ở trong bệnh viện một thời gian dài rồi.

Lòng bàn tay mềm mại của Nhan Nhã Quỳnh lướt dần qua vết thương của Giang Anh Tuấn. Vết thương vô cùng dữ tợn, giống như là những con côn trùng đang há to miệng đang cắn vào da thịt của anh. Nhưng bây giờ Nhan Nhã Quỳnh đã không còn sợ hãi nữa rồi, chỉ còn lại sự đau lòng mà thôi.

Cô không biết là mình đã ngẩn người bao lâu, cho tới khi khăn lông trên tay trở nên lạnh lo, đột nhiên phần eo bị người nào kéo tới bên cạnh giường thì cô mới tỉnh táo lại.

“Anh…

Nhan Nhã Quỳnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ sợ hãi, cô muốn hỏi anh tỉnh khi nào, muốn hỏi anh có đau không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nụ cười của anh thì bỗng nhiên cô không thể thốt lên lời.

“Em đang làm gì thế?”

Giọng nói mang chút trêu chọc của người đàn ông vang lên, anh chỉ vào khăn lông trên tay cô rồi tiện tay vén quần áo của mình lên sau đó nhìn về phía cô với vẻ hứng thú. Bây giờ Nhan Nhã Quỳnh đã không nghe được Giang Anh Tuấn nói cái gì nữa rồi mà trong đầu cô chỉ còn mỗi hình ảnh anh vén áo lên mà thôi.

“Em…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK