Anh ta nắm lấy cằm cô ép cô phải ngẩng đầu nhìn lên, tên bác sĩ tùy ý nghiền nát điếu thuốc dưới đất, vô vỗ khuôn mặt cô.
Nhan Nhã Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn, cô vung tay đánh mạnh một cái vào tay của tên bác sĩ.
Lông mày của tên bác sĩ hơi cau lại, tâm tình có vẻ không được tốt cho lắm. Anh ta thu tay về, nhìn chằm chằm Nhan Nhã Quỳnh.
Sau đó anh ta nhẹ nhàng nói: “Có thể em đang có chút hiểu lầm với tình huống hiện tại rồi Nhan Nhã Quỳnh. Lê Quốc Nam vẫn ở trong tay của tôi, hiện tại em nên cầu xin tôi mới phải. Nếu em biết ngoan ngoãn nói lời ngon ngọt, không chừng tôi còn vui lòng cho em thấy toàn thây Lê Quốc Nam, bằng không…”
Người đàn ông trước mặt này trông không quen mắt lắm. Nhan Nhã Quỳnh hoàn toàn không biết anh ta muốn làm gì, quai hàm bị bóp vô cùng đau đớn, nước mắt trào ra, cô đưa tay lên lau, đột nhiên cảm thấy uất ức vô cùng.
Cô lùi về sau mấy bước, nhưng chợt không nhìn thấy tên bác sĩ đâu nữa. Bỗng hai chân lảo đảo, cô ngã ngửa một cái, lại rơi vào vòng tay của chính anh ta.
Tham lam, bẩn thỉu, nhớp nháp, cái ánh mắt độc ác kinh tởm giống hệt như ánh mắt của một loài bò sát, vừa lạnh lẽo lại vừa có sức nóng thiêu đốt lạ thường. Trong lòng cô có một cảm giác buồn nôn và sợ hãi đến mức run rẩy.
Nhan Nhã Quỳnh ngay lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi anh ta, nhưng người đàn ông đã nhanh tay bóp lấy cổ cô, tay kia thì túm lấy cả hai tay của cô, khiến cho cơ thể vốn đang bị thương của Nhan Nhã Quỳnh không thể cử động được.
Nhan Nhã Quỳnh bị ép quay đầu sang bên phải, không nhìn rõ được vẻ mặt của người đàn ông kia, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt đi, tay chân không ngừng giãy dụa.
“Ôi ôi, Bác sĩ, anh làm cái gì vậy? Nói gì thì nói, con gái lớn nhà họ Nhanlà mỹ nhân số một ở cái đất Hải Phòng của chúng tôi đấy. Anh đối xử với người đẹp phải dịu dàng một chút chứ. Anh thô bạo như vậy, làm sao cô ấy có thể thích anh được chứ!”
Trần Nhật Linh nghiêng người dựa vào ghế sô pha, trong lời nói lộ rõ vẻ hả hê.
Cánh tay của tên bác sĩ gắt gao khóa chặt lấy Nhan Nhã Quỳnh, vừa lưu luyến chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của cô, vừa khẽ thì thầm bên tai cô.
“Không hổ là người phụ nữ của Giang Anh Tuấn, bé Quỳnh, em thơm quá.”
Con ngươi của Nhan Nhã Quỳnh lập tức co rút mạnh. Cô co đùi lại rồi bất ngờ đạp thẳng về phía tên bác sĩ, anh ta bị đau, nhất thời ôm bụng theo bản năng rồi buông cô ra. Nhan Nhã Quỳnh nhanh chóng đứng lên sau khi bị té ngã xuống đất. Lúc này cô không để ý đến vết thương trên người mình nữa, cô đứng áp lưng vào bức tường lạnh lẽo, gương mặt tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tên bác sĩ và Trần Nhật Linh.
Động tác của tên bác sĩ cũng không hề chậm chạp hơn Nhan Nhã Quỳnh, anh ta tiến lên trước ba hai bước, túm chặt lấy một cánh tay của cô, kéo mạnh một cái rồi ghì chặt cô vào trong lồng ngực của mình.
Nhan Nhã Quỳnh bất chợt bị lôi kéo, chóp mũi đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của anh ta, nước mắt cô không nhịn được mà rơi xuống.
Tên bác sĩ nghiêng đầu nhìn cô, người phụ nữ của Giang Anh Tuấn quả thật rất thú vị, vùng bụng anh ta vẫn còn cảm giác đau đớn, chính là do cú đá vừa rồi của Nhan Nhã Quỳnh.
“Nhã Quỳnh bé nhỏ, em nói xem, nếu như em giúp tôi sinh một đứa con, liệu Giang Anh Tuấn có thích không?”