NhanKiến Định còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời, anh ấy có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên. Có thể để cho quản gia của ông cụ Chánh tới mời, xem ra mặt mũi của anh ấy cũng không nhỏ đâu.
“Không có vấn đề gì, dẫn đường đi”
Chuyện đã tới nước này rồi, cũng không cần thiết thù hằn ông cụ Chánh ngoài định mức làm gì, đi gặp ông ta một chút cũng không sao. Nói không chừng còn có được niềm vui gì đó ngoài ý muốn thì sao.
Nơi gặp mặt là một quán cà phê bên ngoài bệnh viện, cũng không cần phiền. NhanKiến Định nhíu mày đi theo quản gia nhà họ Giang.
“Chủ tịch Định đi vào một mình là được rồi. Mấy năm gần đây ông chủ thích yên tĩnh, có quá nhiều người cũng không tiện nói chuyện.”
Quản gia nhà họ Giang dừng chân ở trước một cánh cửa rồi đưa tay ngăn Chu Thanh lại.
Ông ta nói với NhanKiến Định.
“Không có vấn đề gì, chỉ là mong rằng ông có thể tiếp đãi thư ký của tôi giúp tôi.”
NhanKiến Định nháy mắt ra hiệu với Chu Thanh rồi tự đẩy cửa đi vào.
Anh ấy cũng muốn xem xem lần này ông cụ Chánh muốn làm gì.
“Ngồi đi, có muốn uống một ly không?”
Giang Vân Chánh thấy NhanKiến Định thì phất tay ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.
Căn phòng lớn như thế nhưng chỉ có mỗi ông ta ngồi ở vị trí chủ nhà, ở trước mặt có mấy cái ly không, xem ra là ông ta đã đợi ở đây từ lâu rồi.
“Ông Chánh, ông gọi tôi tới vào lúc này chắc cũng không phải chỉ vì uống vài ly cà phê đâu đúng không!”
NhanKiến Định không khách sáo với Giang Vân Chánh mà trực tiếp khống chế xe lăn đi tới bên cạnh bàn rồi tiện tay lật menu gọi một loại cà phê mình hay uống.
“Cậu cũng thấy tình huống của Giang Anh Tuấn rồi đó, đúng là tôi còn có thể chèo chống Sunrise thêm một thời gian nữa. Nhưng tôi già rồi, không thể nào chèo chống quá lâu, cho nên tôi hi vọng có thể để Anh Tuấn đính hôn với em gái của cậu trước, để ổn định Sunrise.”
Thái độ của Giang Vân Chánh không còn lạnh lùng như lúc trước, đôi mắt của ông ta khi nhìn về phía NhanKiến Định đã có chút độ ấm.
Điều này khiến cho NhanKiến Định có chút bất ngờ, anh ấy đã nghĩ ra rất nhiều lý do gặp mặt nhưng không ngờ Giang Vân Chánh lại muốn gặp anh vì để cho Hoáắc Anh Tuấn đính hôn với Nhan Nhã Quỳnh.
“Chuyện này tôi phải bàn bạc với Nhã Quỳnh rồi mới quyết định được.
Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước.”
Công ty còn rất nhiều chuyện đang chờ NhanKiến Định xử lý, bây giờ anh ấy đi đứng cũng không tiện, không nên ở ngoài quá lâu vẫn tốt hơn.
“Còn có một chuyện nữa, tôi nghĩ rằng cậu sẽ có hứng thú.”
Hai bên chưa đạt thành đồng minh tức là điều kiện vẫn chưa đủ hấp dẫn. Giang Vân Chánh cầm lấy cây gậy bên cạnh rồi cố gắng đứng lên mà đi về phía NhanKiến Định.
“Chắc ông Chánh đây cũng biết chuyện duy nhất mà tôi có hứng thú là gì chứ nhỉ?”
NhanKiến Định nhíu mày suy tư một lát rồi nhìn về phía Giang Vân Chánh. Nếu như ông ta thật sự có manh mối của chuyện này thì nói không chừng ông ta cũng biết gì đó về chuyện mười năm trước…