Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhận được tin thì hơn một nửa số người đã đi rồi, cho dù bây giờ đuổi theo họ cũng đã không kịp nữa!

“Hoang mang cái gì, sáng mai con phát tán toàn bộ tin tức ra ngoài, chuyện của công ty bố sẽ có cách giải quyết”

Muốn đuổi cùng giết tận ông ta à, đám người Giang Anh Tuấn vẫn còn non lắm.

“Nhưng mà bố, hiện tại công ty vận hành rất khó khăn, có phải chúng ta…

“Làm việc theo lời dặn của bố đi, đừng có dông dài!”

Sự tàn bạo hiện lên từ đáy mắt Trần Tuấn Tú, sắc mặt cũng đầy sự giận dữ, giọng nói như đã mất kiên nhẫn.



Gương mặt Trần Hiền cứng đờ lại, anh ta liếc nhìn bố mình một cái rồi xoay người đi.

Vào lúc này tại văn phòng chủ tịch ở tập đoàn Sunrise.

Khi trời vừa sáng Lê Quốc Nam và NhanKiến Định đã chạy đến, lúc này cả ba người đang ngồi trên ghế salon, vừa uống trà vừa bàn bạc mọi chuyện.

“Anh Kiến Định, anh nghĩ lần này Trần Tuấn Tú có thể lật ngược sóng gió không?”

Lê Quốc Nam uống một hớp trà, thuận thế nheo mắt lại, nhớ đến chuyện hôm nay đã cảm thấy hả hê trong lòng.

Anh ta đã nói từ lâu rồi, ba nhà bắt tay với nhau thì làm gì còn nhà họ Trần nữal “Con rết trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa.

Chúng ta vẫn nên cẩn thận, sau lưng Trần Tuấn Tú có thể vẫn còn người khác”

Đã ồn ào đến nước này rồi mà kẻ sau lưng Trần Tuấn Tú vẫn còn chưa xuất hiện, NhanKiến Định có hơi không yên tâm, sợ rằng chuyện này tập đoàn Phước Sơn sẽ giải quyết được.

“Tôi cũng có lo lắng này, thế nhưng..



Nếu chuyện kẻ sau lưng Trần Tuấn Tú có thể giải quyết được chuyện trốn thuế này, sợ rằng thân phận của kẻ đó…’ Giang Anh Tuấn nhíu mày, mọi chuyện thế này càng khiến người khác không thể yên lòng được, anh vẫn luôn cảm thấy mình đã quên việc gì đó.

Anh liếc mắt nhìn NhanKiến Định, trên mặt hiện lên sự lo lắng.

“Nhà họ Lê và nhà họ Giang đã ở Hải Phòng nhiều năm, nếu có thể giải quyết được cả hai nhà chúng ta, sợ là…

Nghe hai người bạn nói thế, Lê Quốc Nam cũng có chút lo lắng.

Nếu kẻ đứng sau thật sự là người trong chính phủ, sợ rằng bọn họ sẽ không chiếm được bao nhiêu lợi ích, còn có thể bị phản đòn ngược lại.

“Tạm thời đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, nên nghĩ xem kế tiếp phải làm gì đã”

Chuyện khắc phục hậu quả cần phải suy nghĩ kỹ càng, dù rằng nhà họ Trần không thể so được với nhà họ Giang, thế nhưng nếu thật sự phá sản thì số lượng tài sản kia không hề ít.

Cuộc nói chuyện kéo dài suốt một ngày, lúc NhanKiến Định rời đi thì trời đã tối đen, Lê Quốc Nam cũng dày mặt lái xe theo NhanKiến Định về biệt thự.

Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ của Hướng Minh, ở nhà còn có cô em gái Nhan Nhã Quỳnh đang chờ cũng không cảm thấy cô đơn.

Lúc Lê Quốc Nam vừa đến cửa đã thấy NhanHướng Minh đang nằm trong lòng Nhan Nhã Quỳnh, hai người đang nói chuyện cùng nhau, vui vẻ cười híp mắt.

“Hướng Minh, chú Nam của cháu đến chơi với cháu này, cháu gặp chú có vui không!”

Dường như đã lâu rồi anh ta không nhìn thấy mẹ con hai người, ánh mắt anh ta hiện lên ý cười bước nhanh đến ôm lấy nhóc con từ trong lòng Nhan Nhã Quỳnh.

“Chú Nam đến nhà của cháu làm gì thế, không lẽ nhớ mẹ cháu?”

Cậu bé dựa vào lồ ng ngực Lê Quốc Nam, đôi mắt to tròn long lanh, trên gương mặt nhỏ bé là nụ cười thật tươi, nghiêng đầu hỏi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK