Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không có lòng tốt với Lê Quốc Nam, Giang Anh Tuấn giơ tay kéo nhẹ NhanHướng Minh đang trốn sau lưng mình ra, xoa nhẹ đầu, an ủi cậu bé, liếc mắt nhìn Lê Quốc Nam đang ngồi trên giường bệnh, không nói gì nữa, đưa cậu bé quay người rời đi.

“Bố, tại sao bà ấy lại tức giận như vậy, chú Nam vì chúng ta mới mất trí nhớ ư?”

NhanHướng Minh thông minh từ nhỏ, mấy câu mẹ Lê Quốc Nam nói cậu bé đều nhớ rõ, phân tích kỹ càng một lượt, kết hợp với chuyện cậu bé không thể tìm được Lê Quốc Nam lúc trước, đưa ra được một kết luận tuy rằng cậu bé không muốn nghĩ đến, nhưng hình như đúng như vậy.

“Tuy rằng bố không hề muốn như vậy, thế nhưng Hướng Minh à, bố xin lỗi, chú Nam của con đúng là vì chúng ta nên mới biến thành như thế này.”

Anh cũng không thích giấu diếm sự thật, NhanHướng Minh lại là cậu bé thông minh, anh tin cậu bé có thể hiểu được.



“Hóa ra đúng là như vậy!”

NhanHướng Minh đột nhiên cảm thấy mất mát, cúi đầu xuống, ngay cả những sợi tóc tơ trên đầu cũng cụp xuống, nhìn vô cùng không có tinh thần.

Giang Anh Tuấn cảm thấy rất buồn cười, anh xoa đầu cậu bé nói: “Có một câu con nói đúng, người lớn có rất nhiều bí mật, những bí mật này đợi con lớn lên tự nhiên sẽ hiểu.”

“Bây giờ con vẫn còn nhỏ, không cần nghĩ những chuyện này, con chỉ cần vui vẻ là được rồi, những chuyện khác, có bố đây rồi.”

“Bố sẽ mãi ở đây sao?”

Qua một buổi chiều tiếp xúc, hai người đã quen với nhau, lúc này tình cảm đang nồng đậm, Giang Anh Tuấn do dự một lúc, trong đầu có bao nhiêu điều bất trắc và không chắc chắn, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu bé, anh vẫn vô thức gật đầu: “Ừ, bố sẽ luôn ở đây.”

“Vậy…”



NhanHướng Minh còn chưa nói xong, điện thoại của Giang Anh Tuấn đột nhiên vang lên, ngắt lời cậu bé.

Anh nhìn cậu bé với ánh mắt ánh náy, nhận điện thoại: “Anh, có kết quả rồi sao?”

NhanKiến Định không bất ngờ khi Giang Anh Tuấn đã biết, tiếng cười bình tĩnh truyền từ điện thoại qua, rõ ràng tâm trạng rất tốt, tiếp lời anh: “Ôn Hàng Dương lấy được thuốc giải rồi, đợi sau khi kiểm nghiệm được loại thuốc này có hiệu quả, anh ta sẽ đưa Vũ Nguyên Hải rời đi.”

“Cầm lấy để kiểm nghiệm trước đã, nếu như có hiệu quả, cố gắng giúp tôi ngăn bọn họ lại, tôi có một phần quà lớn cho Vũ Nguyên Hải.”

Rốt cuộc tại sao Vũ Nguyên Hải cứ đuổi theo anh, Giang Anh Tuấn nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, người đó có mục đích gì mà lại muốn kéo anh tay xuống, cho người đi điều tra mà mãi không có kết quả, đang cảm thấy buồn bã, không ngờ buổi trưa hôm nay đột nhiên lại có kết quả, mà lại là một kết quả vô cùng kinh ngạc.

“Được, thế nhưng đừng quá tức giận, Anh Tuấn, tôi nghĩ cậu không nên đắc tội với người tên Ôn Hàng Dương này, anh ta mà điên lên, sẽ còn đáng sợ hơn của Vũ Nguyên Hải, đương nếu cậu muốn thì tôi ủng hộ một trăm phần trăm.”

Nghĩ một lúc, NhanKiến Định cũng muốn bỏ qua cho người hại em gái mình như vậy, đáp lại một tiếng, không yên tâm còn dặn dò thêm vài câu mới ngắt điện thoại.

“Có phải bác đã tìm ra được cách chữa trị cho mẹ rồi?”

NhanHướng Minh nhìn chằm chằm Giang Anh Tuấn, âm thanh điện thoại tương đối lớn, anh lại đứng gần, tuy rằng không thể nghe được hết, thế nhưng có thể nghe được một phần.

“Đã có cách rồi, đi thôi, bố đưa con đi gặp mẹ.”

Lấy được thuốc giải rồi, tảng đá nặng trong lòng Giang Anh Tuấn đã biến mất, biểu cảm của anh dễ chịu hơn rất nhiều, anh nắm tay Hướng Minh, chậm rãi đi về phía phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK