Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ sau khi đáp ứng ông ngoại thừa kế gia tộc Otto, NhanKiến Định vẫn giấu chuyện này ở trong lòng, trùng hợp thời gian này xảy ra nhiều việc, nên anh vẫn chưa có cơ hội nói với mọi người.

Mặc dù bây giờ cũng không phải thời cơ tốt, nhưng không hiểu sao NhanKiến Định lại muốn nói ra, anh hơi ngượng, quay đầu nhìn sâu vào mắt Giang Anh Tuấn.

“Tôi không có ý kiến, hỏi Quỳnh Quỳnh đi, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi thì tôi sẽ rất vui, nhưng nếu cô ấy không đồng ý, muốn tôi gả cho cô ấy cũng không thành vấn đề, tôi không bài xích việc ở rể!”

Ánh đèn trắng lạnh lẽo soi rọi gương mặt tinh xảo của Giang Anh Tuấn, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo ý cười, lóe ánh sáng, khiến cho NhanKiến Định sửng sốt giật mình trong giây lát mới lấy lại tinh thần, lúng túng cuộn tròn tay trái đặt lên miệng khẽ ho vài tiếng, quay đầu đi.



Anh ta dùng giọng điệu vui vẻ nói: “Đúng là tôi đã nhìn lầm, tổng giám đốc Giang xem ra rất độ lượng… Nhã Quỳnh nhà chúng tôi có vẻ sẽ không phải chịu khổ rồi!”

“Đương nhiên, làm sao tôi có thể để người của mình chịu thiệt thòi được chứ?”

Vốn định trêu chọc anh vài câu, không ngờ lại bị anh không mềm không dẻo đá ngược trở về, NhanKiến Định nhất thời nghẹn lời, hoàn toàn không có ý định tiếp tục nói chuyện với tên đàn ông đầu óc chẳng có gì khác ngoài em gái mình ra nữa.

“Thuốc đã được điều chế xong, thế nhưng có vài chuyện cần nói trước với mọi người.”

Thời điểm NhanKiến Định quay lại chỗ Lê Quốc Nam định nói với anh ta vào câu, thì lão bác sĩ cùng với Vũ Nguyên Hải và Ôn Hàng Dương đã từ văn phòng cách đó không xa đi ra.

“Không đảm bảo được hiệu quả, sẽ có tác dụng phụ ngoài ý muốn phát sinh?”

Ngay từ đầu, Giang Anh Tuấn đã không ôm một trăm phần trăm hy vọng, chất độc kỳ lạ như vậy, cho dù có chế được thuốc giải đi nữa, giữa đường xảy ra vấn đề cũng là chuyện bình thường.



“Không, sẽ không xuất hiện tác dụng phụ ngoài ý muốn, thuốc giải nhất định có tác dụng, điều mà Nguyên Hải muốn nói đó chính là, loại độc này tồn tại trong cơ thể thời gian càng dài, thì khả năng để lại di chứng càng cao. Nhưng cụ thể là di chứng gì thì hiện tại vẫn không dự đoán được, dù sao cũng là thuốc thử nghiệm, vì vậy tôi hy vọng người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt, rất có thể…”

Lão bác sĩ nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, gương mặt cứng nhắc bước đến chỗ cách Giang Anh Tuấn mấy chục bước rồi dừng lại.

Tuy nhiên Vũ Nguyên Hải thì lại khác, mặc dù tay vẫn đang bị trói nhưng nụ cười trên mặt anh ta lại vô cùng rực rỡ, đến cả NhanHướng Minh còn nhận ra được, hiện tại tâm trạng của anh ta rất tốt.

“Di chứng ông nói là về phương diện nào?”

Nghe đến đây, tay Giang Anh Tuấn đã bắt đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt, từ xe lăn đứng lên trong vô thức mà quên mất vết thương ở chân của mình còn chưa tốt, lảo đảo đi hai bước, tựa như dùng hết sức mình bổ nhào về phía trước, bắt lấy cổ áo lão bác sĩ, tia máu dần dần lan tràn cả tròng mắt, đến cả đuôi mắt cũng ửng đỏ, chứng tỏ anh đang rất tức giận.

NhanKiến Định đi lên phía trước hai bước, tư thế ngầm thể hiện sự che chở cho Giang Anh Tuấn, nhưng lại không có ý định khuyên can.

“Cụ thể về phương diện nào chúng tôi cũng không rõ, ngài Giang rất xin lỗi, tôi thay mặt học trò của mình xin lỗi ngài, thật xin lỗi!”

Cổ áo bị siết chặt, nhưng lão bác sĩ vẫn không nổi giận, ngược lại còn cúi đầu xuống, nhắm mắt lại trịnh trọng nói một tiếng xin lỗi với Giang Anh Tuấn.

“Thứ đồ chơi này có di chứng, vì sao ông không nói ngay từ đầu, ngay cả khi ông không có thuốc giải, ông vẫn tham gia nghiên cứu và phát triển ra nó, vậy mà giờ ông lại không biết có di chứng hay không à?”

Thật quá rõ ràng rồi, Giang Anh Tuấn vung tay hất lão bác sĩ sang một bên, nhìn chằm chằm vào nửa người lộ ra ngoài của tên đàn ông đang được Ôn Hàng Dương che chắn phía trước, cười lạnh thành tiếng, không đợi lão bác sĩ trả lời, đã quay người ngồi trở lại xe lăn: “Nếu thời gian càng dài di chứng càng nghiêm trọng, vậy thì hãy tranh thủ thời gian tiêm thuốc giải cho Quỳnh Quỳnh đi. Tiêm thuốc xong, khi nào Quỳnh Quỳnh mới có thể tỉnh lại?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK