“Thả cô ta về thôi, giữ lại cũng vô ích”
Nhan Nhã Quỳnh vừa dọn giường, vừa thản nhiên nói, như là không quan tâm đến chuyện này.
Nhan Nhã Quỳnh còn chưa nói xong, đôi mắt của Giang Anh Tuấn đã lóe lên: “Được, đều nghe theo em”
Tung tích của Lê Quốc Nam còn chưa tra ra được mà đã thả người, điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Nhan Nhã Quỳnh. Giang Anh Tuấn nằm xuống, anh không thể ngừng suy nghĩ. Quả nhiên là Nhã Quỳnh đã đáp ứng yêu cầu gì đó của Trần Nhật Linh. Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng thả cô ta đi như vậy được…
Hai người cả một đêm nằm quay lưng lại với nhau, không nói lời nào, trong lòng anh và cô đều có suy nghĩ riêng.
Lúc này ở nước ngoài, NhanKiến Định vừa mới tỉnh lại, liên tục sốt cao hết cơn này đến cơn khác, vết thương trên người anh ấy vẫn chưa lành. Căn bệnh cấp tính này gần như rút cạn sức lực NhanKiến Định, anh nằm trên giường, mí mắt khép hờ trông vô cùng yếu ớt.
“Chu Thanh, cậu về trước đi.
Không chừng sắp có chuyện rồi, giúp tôi nói với Nhã Quỳnh một tiếng, tôi sẽ về sau”
NhanKiến Định không còn chút sức lực nào, cố gắng lắm mới miễn cưỡng nói được mấy câu, vừa nói xong, sắc mặt anh ấy đã tái nhợt đi, không khác gì một ông cụ lúc gần đất xa trời.
Chu Thanh vô cùng khiếp sợ, anh ta tiến đến gần NhanKiến Định, thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ sợ làm bệnh tình của NhanKiến Định nặng thêm.
“Chủ tịch, hiện tại anh đang thế này, tôi làm sao có thể yên tâm trở về được? Anh đừng lo, tôi sẽ tìm cơ hội cho người mang tin tức trở về. Vẫn chưa đến một tuần, trong nước còn có Chủ tịch Tuấn và cô chủ, chắc sẽ không xảy ra sự cố gì đâu”
Chu Thanh nói ra những lời này nhưng chính anh ta cũng không tin, anh ta nuốt nước bọt, tim đập loạn liên hồi, trong lòng Chu Thanh muốn trở về nước, nhưng lại lo NhanKiến Định bệnh nặng phải ở đây một mình.
“Bảo cậu trở về thì về đi, nếu ông cụ Giang có hỏi thì nói tôi đã tìm được người cần tìm rồi. Ông ấy sẽ hiểu phải xử lý như thế nào, khụ khụ khụ… Nhắc Giang Anh Tuấn nhất định phải bảo vệ tốt Nhã Quỳnh và Hướng Minh. Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về”
NhanKiến Định không còn chút sức lực nào nữa, cố gắng nói thêm mấy câu với Chu Thanh rồi lại ngủ thiếp đi, cơn sốt cao bắt đầu phát tác, cho tới bây giờ vẫn chưa ổn định lại khiến NhanKiến Định không gắng gượng nổi.
Mắt thấy NhanKiến Định ngày một yếu đi mà các bác sĩ ở đây dường như không thể làm được gì, Chu Thanh vô cùng sốt ruột, hận không thể đưa NhanKiến Định trở về nước. Mặc dù kỹ thuật y tế ở đây quả thật tiên tiến nhưng ở Hải Phòng cũng không đến mức không tìm được một chỗ chữa trị tốt. Hơn nữa với tư cách là người ở Bộ chỉ huy tối cao, NhanKiến Định còn có thể được chữa trị tốt hơn nữa. Chu Thanh nhìn NhanKiến Định hồi lâu rồi xoay người đi, chuẩn bị trở về nước.
“Linh Đan, việc điều tra ở Hải Phòng thế nào rồi?”
Lúc đầu, khi biết Yelis còn có hai đứa con, trong lòng Otto vô cùng vui mừng, thậm chí còn không suy nghĩ gì nhiều, vội vã mang theo người trở về Hải Phòng. Bây giờ bình tĩnh và suy nghĩ cẩn thận lại, ông ta mới thấy rằng có điều gì đó không ổn.