Nhìn thấy chiếc ghế dày như vậy mà dễ dàng bị NhanKiến Định cắt đi một góc, Lưu Thanh Minh có chút sụp đổ, xụi lơ trên ghế, hét to với NhanKiến Định.
“Thả cô ta ra đi.
”
Đưa lưng về phía đám người, NhanKiến Định phất tay, giọng nói lạnh nhạt, nhà máy vốn ầm ï nháy mắt im ắng trở lại.
Chu Thanh nhanh chóng đẩy đứa bé ra, vẻ mặt ghét bỏ đi tới gân NhanKiến Định: “Tổng giám đốc, có cần đi hỏi bên kia không? Hai lần này nhất định đều do cùng một người gây ra.
“Nhốt hai mẹ con cô ta ở đây, chờ tôi vê”
NhanKiến Định luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, cho dù mười năm rồi không tiếp xúc với Trần Nhật Linh nhưng anh vẫn không tin được là một người vừa ác vừa ngu xuẩn kể từ khi còn bé lại có thể có được tính toán như vậy, đằng sau nhất định còn có người khác.
Một kẻ nữa bị nhốt cách đó không xa, chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.
NhanKiến Định đẩy cửa đi vào, bên trong đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông bị bắt hôm nay không may mắn như Lưu Thanh Mai, vừa được đưa tới nơi này đã bị thẩm vấn, vệ sĩ nếm máu trên dao nhiều năm cho nên ra tay còn tàn nhãn hơn NhanKiến Định.
Lúc này tên đó bị trói vào cột, cả người không có chỗ nào lành lặn cả, cúi thấp đầu, đã ngất đi.
“Tổng giám đốc, người này hẳn là trong giới, miệng rất cứng, sợ là không tiện hỏi”
Vết máu trên mặt tên vệ sĩ còn chưa kịp lau khô, thở hổn hển, đi tới bên cạnh NhanKiến Định nói.
“Không cần che giấu, thủ đoạn của các người tôi cũng biết ít nhiều, quá trình tôi mặc kệ, tôi chỉ cần biết kết quả.
’ NhanKiến Định cau mày nhìn chòng chọc vào tên đàn ông đã hôn mê, đáy lòng anh đột nhiên dấy lên dự cảm không tốt.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, anh đã bỏ sót rất nhiều chỉ tiết, bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại, có rất nhiêu chỗ vốn khó mà cân nhắc được, người có thể bày ra chuyện này, nhất định là kẻ có tâm tư kín đáo, rất có thể bị nắm được đẳng chuôi trong một đoạn thời gian, nhưng lại lần nữa tạo rắc rối, trừ phi, kẻ đó có mục đích khác.
Ánh mắt ngưng trệ lại, giống như nghĩ ra điều gì, sắc mặt NhanKiến Định cứng đờ, quay người đi ra ngoài.
Khi anh lần nữa trở lại nhà kho giam giữ Lưu Thanh Mai, ngoại trừ mấy tên vệ sĩ nằm dưới đất ra thì đã không còn thấy bóng dáng Lưu Thanh Mai và con trai cô ta đâu.
Cũng chỉ ngắn ngủi mấy phút, lại có thể làm ra chuyện như vậy, e là đã sớm có dự tính.
Hai mắt NhanKiến Định phiếm hồng, hung hăng nện đấm vào cửa, khoảng cách của hai nhà máy không xa, có thể không một tiếng động đưa người đi, thực lực của đối phương mạnh hơn anh rất nhiều.
“Tổng giám đốc, có tiếp tục đuổi theo không?”
Nhìn nhà máy thành một đống ngổn ngang, Chu Thanh cau mày thận trọng hỏi.
“Tra cho tôi, cho dù thế nào, sống hay chết cũng nhất định phải tìm được Lưu Thanh Mai về cho tôi.
”
Lân này anh về nước chủ yếu là muốn điều tra về sự cố của Nhanmười năm trước, không ngờ anh còn chưa có ra tay lại có người liên tiếp hãm hại hai anh em bọn họ.
Trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, nhà họ Trần là cái đầu tiên nổi lên mặt nước, vậy thì anh sẽ đi một chuyến.
Chuyện năm đó xảy ra đã lâu rồi, manh mối trên cơ bản đều không còn chút nào, nghĩ tới đây, bước chân cũng bất giác tăng tốc.
Vừa đi khỏi nhà máy không lâu, vệ sĩ đến báo, tên đàn ông hôm nay bắt được đã chết, hẳn là uống thuốc độc tự vẫn.
Cùng với chuyện mười năm trước, chỉ có một manh mối được đẩy ra bên ngoài, còn tất cả đều bị chặt đứt.