Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng đỡ cho anh phải chạy đi chạy lại bất tiện, điều khiển xe lăn đến bên sofa, Giang Anh Tuấn vừa rót trà vừa nói:

“Chuyện đám cưới với Nhã Quỳnh em chuẩn bị tự đi, không làm phiền anh nữa, hôm qua em nghĩ kỹ rồi, vẫn nên tự mình làm mới có lòng, có ý nghĩa, em cũng tin Nhã Quỳnh thích lựa chọn của em hơn.”

NhanKiến Định nghe anh nói xong, suy nghĩ một lúc cũng không nói gì, việc này cũng chỉ xem Giang Anh Tuấn muốn thế nào, nên gật đầu.

“Trần Tuấn Tú sao rồi?”

Biết hắn sáng sớm không thể tới đây mà không có chuyện gì, Giang Anh Tuấn đưa trà sang hỏi.

“Ông ngoại xử lí giúp rồi, cả đời này coi như phế rồi, sống không bằng chết có lẽ còn tốt hơn tình hình hiện tại của nó, tối qua tôi có xem camera giám sát, hai tay hai chân đều đoạn cả rồi, sau này nếu không có người giúp đỡ, làm gì cũng khó khăn.”

Giang Anh Tuấn nghe xong trầm mặc hồi lâu, đúng là anh từng nghĩ rất nhiều cách để báo thù Trần Tuấn Tú, nhưng loại thủ đoạn mài mòn ý chí của người ta, giết người vô hình như thế này anh còn không nghĩ đến, đúng là gừng càng già càng cay, câu nói này không sai chút nào, xác chết biết đi, sống không bằng chết mới có thể trút được nỗi giận của ông.

“Dương Minh Hạo đưa đi chưa?”

Giang Anh Tuấn sắp phải rời đi, anh phải đảm Hải Phòng không có gì gây nguy hại đến sự tồn tại của Nhan Nhã Quỳnh, nếu không cho dù hắn rời đi cũng sẽ lo lắng, vừa lo lắng trong nước vừa bận tâm nước ngoài anh không làm được, tránh đến lúc đó phải lo cho cả hai, cả hai bên đều rối cả lên thì tổn thất sẽ rất lớn.

“Đưa đi rồi, cùng với Dương Thừa Húc và Trần Nhật Linh, lên máy bay ngay trong đêm qua, tìm bảo vệ đi theo, có camera giám sát 24/24.”

Nói là thả họ đi, nhưng đối với những người năm đó từng hại anh, làm sao anh có thể yên tâm, không kêu người trực tiếp giết luôn đã xem là tốt rồi.

“Vậy thì tốt, hai giờ sau em lên máy bay, anh có đi với em không?”

Thực ra bây giờ NhanKiến Định sang đó sẽ tốt hơn, càng sang sớm càng nắm bắt được nhiều thông tin, thời gian kéo dài ở Hải Phòng cũng đủ lâu rồi, lẽ ra anh ấy nên đi cùng Công tước Otto từ sớm, kéo dài đến bây giờ đã là cực hạn rồi.

“Hôm sau sẽ đi, ông ngoại chuẩn bị ở lại Hải Phòng với Nhã Quỳnh đợi chúng ta sắp xếp ổn thỏa rồi mới sang, nhưng tôi không yên tâm, tôi ở lại củng cố an toàn một chút, tiện thể chuẩn bị một số thứ rồi mới đi.”

Tối qua nói tới nói lui cả một buổi, cũng không thuyết phục được công tước Otto đi cùng mình, Nhan Nhã Quỳnh thở dài, sức hấp dẫn của cái áo bông lớn hơn tưởng tưởng, ngay cả ông ngoại cũng muốn tranh giành.

“Có công tước Otto ở đây em cũng yên tâm, vậy gặp lại ở Mỹ sau.”

Giang Anh Tuấn nheo mắt suy nghĩ một lúc, nhìn anh ấy cười, đúng là nếu cả hai người đều đi, Hải Phòng khó tránh sẽ có kẻ lén lút làm loạn, việc này cho dù anh có sắp xếp tốt hơn cũng không ứng phó kịp, nhưng nếu có người giữ ở đây, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Ít nhất cũng chín mươi chín phần trăm không ai dám hấp tấp hành động, số còn lại đến động cũng không dám.

“Ừm, đi đường cẩn thận, tôi không tiễn nữa.”

NhanKiến Định vỗ vỗ vai anh đứng lên, liếc mắt nhìn cửa phòng tắm.

Tiễn anh ra khỏi phòng, Giang Anh Tuấn mới thở dài điều khiển xe lăn đến cửa phòng vệ sinh, bình tĩnh gõ cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK