Cô cau mày chuẩn bị bước ra ngoài khoảng trống rộng lớn trong †rung tâm thương mại, vừa bước tới đây thì trên màn hình lớn cách đó không xa xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc, là cảnh Lưu Thanh Mai hét lên, gọi cô là “con đ ĩ”, đoạn video ẩu đả ấy.
Video được chiếu trên màn hình lớn đã thu hút vô số khán giả, phía dưới màn hình là những lời soi mói, bình phẩm người khác, khoa tay múa chân.
“Sao lại có người phụ nữ như vậy được chứ? Dụ dỗ con trai của người khác không thành nên phải đi dụ dỗ chồng người ta.
Không phải là ghê tởm sao lắm sao? Trong nháy mắt, chuyển ra nước ngoài sống vài năm, khi về lại giống như người không xảy ra việc gì cả.
Điều này khiến tôi không chỉ mất đi cả chồng và mà còn mất đi cả đứa con trai nữa.
Tôi phải làm sao với người phụ nữ đó đây.’ Một người phụ nữ trung niên xách giỏ không ngừng thổn thức.
Bà ta cảm thấy thương cảm với người phụ nữ cùng tuổi trong đoạn video được chiếu trên màn hình.
“Thói đời bạc bẽo mà.
Nếu người phụ nữ như vậy nằm trong tay tôi, tôi nhất định sẽ để cô ta không thể sống yên ổn.
Người phụ nữ bẩn thỉu, đồ cặn bất”
“Để tôi nói cho mà nghe, chuyện gây sự như vậy thường là người giàu có.
Nếu có thể suy nghĩ thấu đáo cho mẹ con người ta thì sao người ta lại có thể tuyệt vọng như vậy được chứ? Thật đáng thương quá mà.”
“Cho tiền sao? Người giàu có mới là người hẹp hòi nhất, người ta không muốn cho tiền đâu.
Những người giàu sang quyền quý đều không phải như vậy sao? Ai mà lại không có trong tay vài vụ kiện tụng trong đời đâu chứ? Phạm tội rồi ra nước ngoài năm năm như thường lệ, sống một cuộc sống phóng khoáng, không phải vậy sao?”
“Ngay cả con cái cũng lớn đến thế rồi, người phụ nữ này quả thực không biết rốt cuộc là ai gây hại.
Chồng của bà ta thật sự đáng thương.”
Hầu hết các cuộc thảo luận đều xuất phát từ những người phụ nữ ở độ tuổi trung niên, ngay cả khi họ không quen biết nhau.
Họ vây quanh lại một chỗ và náo nhiệt đứng xem.
Chị nói một câu, em nói một câu, ai nấy cũng đều tán gẫu say sưa với nhau, thân thiết như những người bạn thâm tình.
Đoạn video tiếp tục được phát cho đến khi chấm dứt.
Cuối cùng, một người dẫn chương trình tùy tiện bẩm phẩm người khác ở đó lên tiếng: “Chẳng lẽ bây giờ không được phép đưa tin tức trung thực hay sao? Tất cả các kênh chính thức của Hải Phòng đều đã Tuấn tỏa đoạn video này.
Hiện tại, những nhân vật nổi tiếng giàu sang quyền quý rốt cuộc đã đi đến nước có thể ỷ quyền cậy thế à? Liệu sự việc này có thể khiến cho các bộ phận và các ngành liên quan chú ý đến và xem trọng hay không? Liệu đoạn video này có thể lấy lại được công bằng cho cô nhi góa mẫu được hay không? Chúng ta hãy cùng mỏi mắt trông chờ.
Hãy chú ý và theo dõi tôi, tôi sẽ tiếp tục lần theo dấu vết, theo dõi và báo cáo về vụ việc này.
“
Hùng hổ dọa người, từng câu từng chữ tuôn ra đều sắc bén, tai vách mạch rừng.
Nhan Nhã Quỳnh đứng giữa đám đông, cúi đầu và đội mũ cho nên nhất thời không ai nhận ra.
Cô đợi cho đến khi đoạn video phát xong mới kịp phản ứng lại.
Đôi mắt cô đỏ ngầu và gương mặt chứa đầy sự uất ức.
Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, nhân lúc mọi người vẫn còn đang tán gấu với nhau, cô nghiến răng, chậm rãi tìm cách lẻn ra ngoài.
Vừa mới bước ra mép ngoài, muốn thoát khỏi đám đông ngay lập tức thì cô bất ngờ bị một đứa trẻ từ bên trong chạy vọt ra, đâm sầm vào vết thương bên hông cô.
“Người đàn bà xấu xa ở đây này”
Âm thanh trẻ con từ đứa bé hét lên.
Nhan Nhã Quỳnh đau đớn đến nỗi không thể nhúc nhích, mồ hôi đầm đìa chảy dài trên trán.
Cô nghiêng đầu nhìn lên, một cậu bé bụ bẫm đang nhe răng trợn mắt làm mặt xấu với cô, dẫn đầu trong đám người bắt được cô.
“Cô chính là người phụ nữ xấu xa trên ti vi.
Mọi người hãy nhanh chóng bắt lấy cô ta, người phụ nữ xấu xa đang ở đây này”