Kéo cô gái nhỏ để cô ngồi lên chân của mình, Giang Anh Tuấn vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của cô, động tác dịu dàng, hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cô. “Em không sao, anh để em đứng lên. Em nặng, chân của anh còn chưa khỏe lại”
Bị bắt ngồi lên chân anh, Nhan Nhã Quỳnh hơi hoảng hốt muon đứng dậy, trên mặt có cảm giác ẩm ướt mà mát lạnh. Cô ôm mặt, không dám nhìn anh. “Anh còn chưa yếu đuối đến mức vậy, ngược lại, em nhẹ như thế này, gió cũng có thể thoi bay đi, phải ăn nhiều một chút, có thịt ôm mới thoải mái.”
Giang Anh Tuấn thở dài ôm lấy cái eo gầy của cô, sao anh cảm thấy lại gầy đi một chút, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn lắm. “Đâu có, rõ ràng là rất béo.”
Nghe những lời này, Nhan Nhã Quỳnh vô thức cúi đầu, nhéo nhéo đống thịt trên bụng mình, vẻ mặt tủi thân, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu. “Được rồi, là anh không tốt, là anh không chăm sóc em thật tốt, để em phải chịu thiệt thòi rồi.”
Anh cười, vùi vào cổ Nhan Nhã Quỳnh, hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh, làm Nhan Nhã Quỳnh nổi hết da gà lên. “Cốc cốc!”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cắt đứt không khí ẩm áp giữa hai người. Mặt Giang Anh Tuấn đông cứng lại, cả mặt không vui nhìn ra, lạnh lùng nói một tiếng: “Vào đi.”
“Cậu chủ, ông chủ tỉnh rồi, bây giờ muốn gặp anh.”
Quản gia Sơn đang cúi đầu đứng ngoài cửa. “Bác sĩ đã qua đó chưa?”
Giang Anh Tuấn hơi cứng mặt lại.
Nhan Nhã Quỳnh nhanh chóng đứng lên từ chân anh, trên mặt còn lưu lại vài phần đỏ ửng, lúc này Giang Anh Tuấn không có gì ngăn cản, kéo tay cô để cô đứng vững. “Vừa nãy bác sĩ đã qua rồi, nói rằng ông chủ hồi phục rất tốt, có điều vẫn nên đưa ông chủ đến viện điều dưỡng để nghỉ ngơi là tốt nhất.”
Ông cụ đã lớn tuổi, sức hồi phục không bằng người trẻ tuổi. Cuộc phẫu thuật lần này gần như đã lấy đi nửa cái mạng của ông cụ Chánh, huống hồ bệnh tim khó có thể chữa tận gốc, không nghỉ ngơi cho tốt, còn sống được mấy năm nữa cũng không biết được.
“Anh đi trước đi, em ở phòng đợi anh quay trở lại.”
Nhan Nhã Quỳnh đẩy Giang Anh Tuấn, ngồi trở lại giường, cười vui vẻ nhìn anh. “Vậy em đợi anh, anh quay lại ngay lập tức.”
Anh xoa đầu của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn gật đầu, quay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng vào, nụ cười trên mặt Giang Anh Tuấn hoàn toàn biến mất, anh chau mày, trầm mặt lại, được quản gia Sơn đẩy đi. “Chuyện của công ty tạm thời không cần nói với ông nội, với lại, liên hệ với viện điều dưỡng.”
Nói xong, Giang Anh Tuấn mím môi lại, nhìn ánh nắng gắt cách đó không xa, trong lòng có chút khó chịu,
Người chăm sóc anh lớn lên, đặt hết tình yêu lên người anh, bây giờ đã già rồi. “Cậu chủ, ông chủ không muốn đến những nơi như vậy, Hải Phòng là nhà của ông chủ, anh đưa ông rời đi, không khác gì với việc đâm một dao vào tim ông.”
Sắp đến cửa phòng bệnh của ông cụ Chánh, quản gia Sơn cần răng dừng lại, âm thanh có chút run rẩy. “Ở lại đây không giúp ích một chút nào với bệnh tình của ông nội. Quản gia, ông đã ở bên ông nội nửa đời rồi, lẽ nào không hiểu được tính khí thường ngày của ông ấy sao?”
Giang Anh Tuấn quay đầu lại, sắc mặt bình thản, giọng nói không có chút gợn sóng. “Thế nhưng cậu chủ, ông chủ sẽ không đồng ý rời khỏi…”
“Đương nhiên tôi sẽ có cách, đi tìm đi, tôi không muốn nói lại nhiều lần đâu.”