“Tôi có thể mang ông ra ngoài, có điều tôi muốn ông trả lời hai vấn đề này trước.”
Nếu tiếp tục như vậy sẽ chỉ là cuộc cãi vã vô nghĩa mà thôi, NhanKiến Định liếc mắt nhìn sang, chậm rãi kéo ghế ra, nói chuyện với loại người này, sẽ chỉ khiến tâm trạng cực kì tệ. .
||||| Truyện đề cử: Ái Hậu Dư Sinh |||||
Đã đến nước này, ông ta cũng không cón gì phải giấu giếm nữa, Dương Minh Hạo dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, dựa vào ghế, hiếm khi thả lỏng tinh thần căng thẳng được một chút đáp: “Hỏi đi.”
“Làm sao ông quen Yaren?”
Mười năm trước, thậm chí Dương Minh Hạo còn không phải chủ tịch UBND của Hải Phòng, một nhân vật nhỏ ở trong xó xỉnh như vậy, vì sao Yaren lại chọn trúng ông ta. Đã vậy còn phí nhiều công sức như vậy để nâng đỡ, hiện tại lại hao tâm tổn trí cứu người ra ngoài.
“Khoảng hai mươi năm trước, lúc ấy Yaren lén đến Hải Phòng tìm người, tôi đã cứu cậu ta một mạng, còn giúp cậu ta tìm được người muốn tìm.”
Nói đến đây, ác ý và vui vẻ trong mắt Dương Minh Hạo vọt ra không chút che giấu, nhìn NhanKiến Định cười hắc hắc, nói tiếp:
“Đúng vậy, chính là mẹ của cậu, Yelis, Vũ Tuyết Phương vốn không muốn hại mạng người. Thuốc nổ là do tôi tự mình người bố trí, thử nghiệm trước sau không dưới mười lần, cuối cùng mới khống chế tốt số lượng, phát huy được hết tác dụng!”
“Vậy thì vấn đề thứ hai, Vũ Nguyên Hải và ông có quan hệ thế nào?”
NhanKiến Định nheo mắt lại, nhìn Dương Minh Hạo, lai lịch và thân thế của Vũ Nguyên Hải, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều lần, cũng suy diễn đủ kiểu, nhưng không hề có một chút đầu mối nào.
Hắn ta hận nhà họ Giang đến nỗi nhất định phải bắt bọn họ trở thành mồi lửa, ngoại trừ người bên người ông ngoại kia thì chỉ còn lại Dương Minh Hạo là có khả năng liên quan.
“Bố mẹ của Vũ Nguyên Hải là do tôi bức tử, mẹ của cậu ta vốn không muốn chết, nên tôi đã nói cô ta và đứa con gái rác rưởi của cô ta còn sống sẽ chỉ liên lụy Vũ Nguyên Hải, nên cuối cùng cô ta mới hạ quyết tâm tự sát. Cậu nói xem muốn tốt cho người nhà mà sao lại nghĩ không ra chuyện đó chứ!”
Từ hai mươi năm trước khi gặp Yaren trên thuyền hải tặc, ông ta đã hoàn toàn ném bỏ lương tâm của chính mình, bất kỳ thứ gì có thể mang lại lợi ích cho ông ta thì mới thực sự là đồ vật hữu dụng, còn lại đều là thứ vướng víu cần vứt đi!
“Đã nói khí thế đến như vậy, còn Dương Thừa Húc thì sao? Ông chẳng những lừa người khác, mà còn lừa chính mình nữa à!”
Xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta không chút lưu tình, NhanKiến Định cười rạng rỡ một tiếng, kẻ thù càng buồn thì anh ta càng vui vẻ.
“Các cậu thì hiểu cái gì! Những chuyện đó các cậu không đủ tư cách để hiểu, tôi đã trả lời cậu hai vấn đề, mau tranh thủ thời gian mang tôi rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi!”
Mấy chục năm rèn luyện và giao tiếp của Dương Minh Hạo, chỉ trong một tháng ngồi tù đều đã bị hủy sạch sẽ.
Giang Anh Tuấn lạnh lùng nhìn Dương Minh Hạo, muốn ghi nhớ sắc mặt buồn nôn hiện tại của ông ta tận sâu đáy lòng. Anh tự khuyên bảo mình, bất luận như thế nào, bất cứ khi nào, cũng không được làm chuyện trái với lương tâm đạo đức của mình như thế!
“Tôi sẽ dẫn ông ra ngoài, cứ chờ đi, tôi đi làm thủ tục.”
NhanKiến Định cố gắng tiêu hóa mấy lời Dương Minh Hạo vừa nói, quay đầu rời đi.