Mặc dù anh đã cố gắng hết sức kiềm chế rồi nhưng sự bực bội khi phải rời khỏi giường vẫn không thể nhịn xuống được, Giang Anh Tuấn xiết chặt điện thoại di động, giọng điệu không được tốt lắm.
“Làm phiền giấc ngủ của cậu rồi sao? Hết chuyện rồi, mau về nghỉ đi.”
NhanKiến Định mím môi, vốn dĩ anh ta định hỏi NhanMinh Tú thế nào rồi, nhưng bình thường anh ta cứng rắn quen rồi nên có vài lời không nói ra được, chỉ có thể lưu luyến cúp điện thoại.
Đêm ấy, NhanMinh Tú ở phòng bên cạnh cũng không ngủ được, mặc dù cô ấy đã bị Nhan Nhã Quỳnh mắng lên giường nghỉ ngơi nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cô ấy lại nhớ đến cảnh tượng NhanKiến Định bỏ đi, đau lòng đến mức hít thở khó khăn, cuối cùng chỉ đành mở mắt ra.
Cô ấy buồn chán ngồi trên giường nghịch điện thoại, ngẩn người ra, đột nhiên nhận được tin nhắn của NhanKiến Định, mặc dù chỉ có hai chữ “đợi anh”
đơn giản nhưng vành mắt NhanMinh Tú lại đỏ lên ngay tức khắc, lòng cô cũng an tâm hơn.
Chỉ cần không phải là không chào mà đã đi, không phải anh ta muốn bỏ rơi cô ấy, không phải anh ta không quan tâm cô ấy, còn những vấn đề khác cô ấy đều có thể đợi.
Dù đã nhận được một viên thuốc an thần từ anh ta, nhưng thế nào thì một đêm này NhanMinh Tú cũng không ngủ được nữa rồi.
Ngày hôm sau xuống giường thì cô ấy cảm thấy cả người mệt mỏi, đôi mắt ửng hồng, mí mắt sưng vù lên, vô cùng đau nhức khó chịu, còn có quầng thâm quanh mắt, sắc mặt nhợt nhạt, không còn hồng hào như trước nữa.
Lúc cô ấy đi từ trên tầng xuống, Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi ăn bữa sáng, mặt mày tươi tắn, mỉm cười với người đàn ông bên cạnh, có vẻ tâm trạng cô rất tốt, NhanMinh Tú không nhịn được mỉm cười nhẹ, chậm rãi bước từng bước xuống.
Đến khi cô ấy ngồi xuống bàn ăn thì đột nhiên có một người xuất hiện ở cửa, hùng hổ xông về phía cô ấy, anh ta vừa đi vừa chỉ tay vào mấy người phía trước, la lên: “NhanMinh Tú, anh đã nói với em rồi, nếu em không chịu trở về với anh thì anh sẽ đi nói với bố em thật đó!”
Ôn Đức Duy ngẩng đầu lên, tức giận đến mức đỏ cả mặt, khuôn mặt vốn thanh tú lại có phần hung dữ.
“Em mà dám trốn thì em có tin anh sẽ gọi điện thoại cho bố em ngay bây giờ luôn không!”
NhanMinh Tú nhìn Ôn Đức Duy xông tới, cô ấy hơi ngạc nhiên, nhanh nhẹn đứng phắt dậy định chạy lên lầu, nhưng bị anh ta gào lên gọi lại, cô ấy chỉ có thể luống cuống trốn ra sau lưng Nhan Nhã Quỳnh, lè lưỡi với anh ta: “Ngoại trừ mách lẻo ra thì anh có thể làm chứ hả!”
“Mèo trắng hay mèo đen, con nào bắt được chuột mới là mèo tốt, không cần nhiều chiêu, hữu dụng mới là tốt nhất, NhanMinh Tú, anh nói cho em biết, mau theo anh trở về, anh đã giúp em nhận một kịch bản, đạo diễn là người nổi tiếng quốc tế, lần này là bộ phim chế tác lớn, bố em cũng đồng ý rồi, anh nhận cho em vai nữ hai, em phải biết nắm bắt cơ hội, em có thể đóng một bộ phim mà nổi tiếng!”
“Hơn nữa, bớt qua lại với mấy người quen qua mạng đi, mặc dù trông chỗ này cũng không tệ nhưng ai biết được chỗ này có phải của người đàn ông đó không! Bây giờ em càng ngày càng không biết sợ là gì nữa rồi, dám chạy đến chỗ bạn quen qua mạng, em giỏi lắm ha!”
Ôn Đức Duy kích động nói, NhanMinh Tú không nói gì, ngồi phía sau Diệp Nhã Quỳnh, cô ấy dẩu môi lên, đặt tay lên bàn nhất quyết không nói.
Ôn Đức Duy cứ lải nhải, vô cùng nhiều lời, dù người khác không nói câu gì thì anh ta cũng có thể một mình nói được.
“Chưa hết, khó khăn lắm mới thấy bố em buông bỏ được chút xíu thành kiến xuống, ông ấy muốn ủng hộ cái nghề này của em mà tốn không ít tiền đầu tư vào bộ phim này, vì vậy, cho dù thế nào thì nữ hai là em phải cố gắng hết sức, biết chưa hả, lần này em cũng gặp may lắm đó, đúng lúc đoàn phim đang thiếu vai nữ hai, cộng với vốn đầu tư của bố em và tài ăn nói của anh, đạo diễn mới miễn cưỡng để em đi thử vai, em nhìn đi, tài nguyên và cơ hội thế này, người khác nằm mơ cũng không có được, còn em thì lại vì một người đàn ông mà muốn vứt bỏ!”