Nhan Nhã Quỳnh liếc anh ấy một cái: “Anh à, anh đừng có nói linh tinh, trong sách có nói những đứa trẻ được sinh tự nhiên mới là những đứa trẻ khỏe mạnh và thông minh nhất. Chỉ có những người mẹ đã trải qua sinh tự nhiên mới là những bà mẹ hoàn chỉnh, em không nghe mấy lời nói lung tung của anh đâu.”
Sắc mặt Nhan Kiến Định tối sâm lại, anh ấy vừa định mở miệng thì cô gái nhỏ trước mặt đã nhanh chóng bày ra dáng vẻ sắp khóc. Xem ra anh ấy lại phải đau đầu cùng đau lòng, anh ấy vẫn luôn không có biện pháp nào bắt ép cô.
Trái tim anh ấy một chút cũng không thể buông bỏ được. Đứa em gái của mình dần dần trưởng thành và trở nên xinh đẹp như bây giờ, những người khác không cảm thấy đau lòng nhưng anh ấy thì vô cùng đau lòng. Bây giờ toàn bộ thể xác và tâm trí của anh ấy đều đặt ở trên người của Nhan Nhã Quỳnh, không một ai có thể mong mẹ con cô được bình an như anh ấy. Ngay cả những điều không tốt anh ấy cũng nghĩ đến, cho dù đứa bé không giữ được thì người lớn cũng nhất định không thể xảy ra chuyện gì.
Mặc dù hai người không mang thai nhưng lại bày ra dáng vẻ căng thẳng như sắp chết. Nhan Nhã Quỳnh vẫn sinh hoạt như thường lệ, nên đi bộ thì đi bộ, nên ăn uống thì ăn uống, các hoạt động của cô vô cùng chỉnh chu. Suốt nửa tháng nằm viện, khuôn mặt cô đã mịn màng hơn một ít.
Khi hai người kia đang canh giữ vất vả, họ lại vô tình bị sụt cân như thể người đang mang thai là hai người họ.
Sống trong bệnh viện đã gần một tháng, thậm chí Lê Quốc Nam còn nghĩ đến chuyện truyền thuốc kích đẻ. Nhan Nhã Quỳnh vẫn giống như một ông thần với cái bụng phệ, ngày nào cô cũng đi chao đảo trong bệnh viện.
“Em Quỳnh, anh thấy em mang thai Na Tra đấy! Đã qua ngày dự sinh được nửa tháng, tại sao vẫn không có động tĩnh gì cả?”
Lê Quốc Nam cau mày, đầu anh ta di chuyển lại gần bụng cô, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên bụng cô. Anh ta đã kiểm tra không biết bao nhiêu lần, đứa trẻ vẫn ổn và vô cùng khỏe mạnh nhưng lại không có dấu hiệu sinh nở.
“Nói cái gì vậy, em tránh xa em gái anh ra một chút.”
Ngay cả chị Nguyệt và bà vú cũng đã được mời từ sớm rồi, Nhan Kiến Định lo lắng cả đêm không ngủ được. Mấy ngày nay, anh ấy trực tiếp ngủ ở phòng bệnh của Nhan Nhã Quỳnh.
Anh kê một cái giường nhỏ chỉ có thể co hai chân mà ngủ, nhìn anh ấy như vậy trông vô cùng tủi thân. Anh ấy sợ một đêm nào đó anh ấy không có ở đây, nếu đột ngột phải sinh thì khi Nhan Nhã Quỳnh không gọi được ai sẽ xảy ra chuyện không may.
Nhan Nhã Quỳnh thấy hai người gầy đi một cách rõ ràng, cô ngượng ngùng: “Anh, thật ra các anh căng thẳng như vậy cũng vô ích. Đứa bé có chủ kiến của mình, khi nào muốn ra thì tự nhiên sẽ đi ra.
“Anh biết”
Nhan Kiến Định xoa xoa lông mày, bình tĩnh nói: “Anh không căng thẳng”
Nhan Nhã Quỳnh im lặng nhìn anh ấy, cô cũng không nói gì.
Cả tháng trời ai cũng nơm nớp lo sợ nhưng chỉ biết rằng tháng năm sắp kết thúc mà Nhan Nhã Quỳnh không hề có dấu hiệu sinh nở. Trải qua một thời gian dài căng thẳng, Nhan Kiến Định và Lê Quốc Nam trở nên sợ bóng sợ gió.
Ngay khi cả hai người đang thảo luận vê phương pháp tiêm trợ sản trong hai ngày, đột nhiên Nhan Nhã Quỳnh chuyển dạ vào đêm muộn.