Giang Anh Tuấn cười vui vẻ xoa mái tóc mềm mại của cô.
Nhan Nhã Quỳnh không chút chậm trễ nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là muốn.”
Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Giang Anh Tuấn chống cằm lên trên đầu của Nhan Nhã Quỳnh, bờ môi vẫn luôn giương lên.
May mắn làm sao, có thể gặp được em vào lúc nhỏ, làm thanh mai trúc mã che chở em lớn lên, mặc dù giữa đường có xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết cuộc chắc chắn sẽ tốt đẹp.
Tối hôm đó, Nhan Nhã Quỳnh chôn trong ngực của Giang Anh Tuấn, khóe miệng hai người đều vểnh lên, ngủ ngon lành. Chỉ có một mình bạn nhỏ NhanHướng Minh ở bên ngoài là không được tốt số như vậy, rõ ràng là cậu đi cáo trạng, nhưng đừng nói đến cậu, ngay cả ông cụ Otto cũng không thấy đâu, trong cả tòa biệt thự to lớn chỉ còn lẻ tẻ vài người hầu, những người hầu khác đều đã bị trục xuất về nhà.
Cũng may hôm qua cậu bé mới đến ở, căn phòng vẫn xem như là còn tạm được, sau khi buồn bực nằm xuống, càng nghĩ càng thấy tức giận, làm cách nào cũng không ngủ được.
Thật sự trợn tròn mắt đợi đến hơn ba giờ sáng, chờ đến khi NhanKiến Định trở về, vừa nghe thấy tiếng xe thì lập tức trở mình một cái đứng lên từ trên giường lao xuống dưới, vẻ mặt bé nhỏ uất ức như người khác thiếu cậu bé mười lăm tỷ vậy.
Chưa hề đến nơi này, ngoại trừ hôm qua tranh thủ thời gian rảnh rỗi một ngày, những ngày này NhanKiến Định gần như không có cả thời gian đi ngủ, hôm nay hiếm khi trở về được coi là sớm một lần.
Vuốt vuốt mi tâm chuẩn bị đi lên xem tài liệu công ty một chút, đột nhiên có một bóng đen ở cổng xông đến, đập lên đùi anh ta một cái “Bịch”, tiếp sau đó lập tức hu hu hu bắt đầu khóc lóc kể lể.
Bị thằng nhóc nhỏ kêu lên làm giật mình, thiếu chút nữa đã hất ra theo điều kiện phản xạ.
NhanKiến Định dẫn NhanHướng Minh còn đang cáo trạng đi vào trong phòng khách mở đèn rồi ngồi xuống ở ghế sô pha bên cạnh, ôm sát cậu bé vào trong lồng ngực, có chút dở khóc dở cười: “Hướng Minh, cháu có biết là bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã trễ như thế này rồi sao còn chưa đi ngủ, bố mẹ cháu đâu, bọn họ biết cháu chạy đến chỗ này của cậu không?”
Thằng bé giống như uất ức đến tận trời, ngay cả lời nói ra cũng không rõ ràng, cứ chôn một chỗ trong lồng ngực của anh ta.
Trong tình huống này anh ta có nói nhiều thêm cũng không có tác dụng, NhanKiến Định dứt khoát không hỏi cậu bé nữa, bàn tay to vỗ nhè nhẹ dọc theo lưng của cậu.
Dù sao cũng xem như là người đã từng chăm sóc trẻ con, anh ta cũng coi như biết một chút trên phương diện làm sao dỗ dành người khác.
Dây dưa một khoảng thời gian thật lâu sau đó, NhanHướng Minh từ trong lồng ngực anh ta mới thút tha thút thít ngẩng đầu lên.
Cậu bé uất ức thút thít mà gọi một tiếng: “Bố cướp mẹ con đi rồi, đã một thời gian rất lâu rồi con không được gặp mẹ, sáng hôm nay mẹ vẫn luôn không rời giường, con đợi một thời gian thật lâu mẹ vẫn đang ngủ. Bố bảo con không được quấy rầy mẹ, lời còn chưa nói hết thì ông ấy đã chạy lên trên lầu, chắc chắn là ông ấy muốn chiếm lấy mẹ rồi, không cho con nói chuyện với mẹ. Ông ấy là đồ trứng thối.”
Càng nói lại càng cảm thấy uất ức, thằng bé vừa nói vừa úp mặt vào trong lồng ngực của NhanKiến Định khóc hu hu hu.
Nghe cậu nói như vậy thì thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, NhanKiến Định chỉ có thể cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để biểu cảm của bản thân nghiêm túc hơn một chút.
Nhưng cái tên Giang Anh Tuấn này cũng thật là, kết hôn xong cũng không biết bớt bớt lại, đúng thật là…
Lắc đầu ho nhẹ hai cái.
NhanKiến Định gõ lên trán của NhanHướng Minh một cái, để cậu bé nhìn anh ta: “Hướng Minh, bố và mẹ của con, bọn họ đã tách ra một thời gian dài như vậy, bố con quấn lấy mẹ con một chút cũng là chuyện bình thường mà. Con nghĩ một chút xem, nếu như con và mẹ con tách ra một thời gian lâu như vậy, có phải cũng sẽ muốn quấn lấy cô ấy không? Chúng ta đã là đứa trẻ lớn rồi, phải học được sự thông cảm của người trưởng thành có phải không?”