Thái độ của anh ta tốt như thế này thì chỉ có thể là muốn cầu xin cô ta cái gì đấy mà thôi.
Nếu đã như thế thì cũng không phải là không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau. Tuy nói Dương Thừa Húc có thể uy hiếp khá nhiều người nhưng dù sao anh ta cũng quá hiền lành và lương thiện, có rất nhiều chuyện không thể làm trước mặt anh ta được, nhưng làm sau lưng lại quá bó tay bó chân. Nếu có người đứng sau lưng cô ta rồi làm giúp cô ta những chuyện không thể để lộ ra ngoài này thì kế hoạch báo thù của cô ta sẽ được đẩy nhanh hơn nhiều.
“Nói đi! Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ?”
Trần Nhật Linh quay người lại rồi ngồi xuống ghế với vẻ bình tĩnh.
“Yên tâm đi, cũng không phải là chuyện gì khó…”
Trần Hiền cúi đầu cười một tiếng lạnh lùng rồi ghé vào tai Trần Nhật Linh mà nói nhỏ.
Nhan Nhã Quỳnh ngồi một mình trong hành lang bệnh viện, rồi nhìn Giang Anh Tuấn đang nằm trong phòng bệnh thông qua cửa sổ.
Còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, ICU không thể để cho người khác vào lâu, Nhan Nhã Quỳnh không tự mình trông coi thì không yên tâm, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người đang nằm trong phòng với vẻ mặt trông chờ.
Nhan Nhã Quỳnh càng nhìn thì hốc mắt của cô càng đỏ, từ khi cô có ký ức tới nay thì sức khỏe của Giang Anh Tuấn luôn là tốt nhất trong đám bạn chơi chung này. Từ nhỏ đến lớn anh còn chưa từng bị cảm nặng lần nào.
Bây giờ lại bị tai nạn nghiêm trọng như thế, mặt anh trở nên trắng bệch, trên người bị cắm các loại ống rồi dây. Hai mắt anh nhắm nghiền, hơi thở anh yếu ớt đến mức có thể ngừng đi bất cứ lúc nào.
“Cô chủ, cô nghỉ ngơi một lúc đi, tôi sẽ trông coi chỗ này cho. Cô yên tâm, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho cô biết ngay lập tức”
Chu Thanh đã nhận được năm cuộc điện thoại của NhanKiến Định, anh ta xoa xoa mồ hôi trên trán. Mặc dù Chu Thanh biết là không khuyên nổi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà đi lên hai bước rồi nói.
“Tôi chờ anh ấy tỉnh lại rồi sẽ đi nghỉ ngơi. Anh nói cho anh tôi biết rằng tôi không sao, để anh ấy ở nhà chăm sóc Hướng Minh cho tốt là được, hai ngày nữa tôi sẽ về”
Nhan Nhã Quỳnh lau khô nước mắt trên mặt rồi cười với Chu Thanh, cô đứng dậy điều chỉnh tư thế để mình đỡ mỏi rồi lại ngồi xuống.
“Tôi biết rồi”
Chu Thanh thở dài một hơi, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết Nhan Nhã Quỳnh sẽ không rời khỏi đây khi Giang Anh Tuấn vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Cho dù cầm dao kề cổ cô còn chưa chắc đã khiến cho cô rời khỏi đây được chứ nói gì là hai câu khuyên nhủ: “Cô chủ tự gọi cho Chủ tịch nói rõ một chút đi. Cô cũng biết mà, mặc dù Chủ tịch không nói ra khỏi miệng nhưng anh ấy rất lo lắng cho cô.”
“Được…”
Cô chỉ sốt ruột nhìn người ở bên trong mà đã quên mất nên điện thoại về nhà.
Nhan Nhã Quỳnh chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, đợi đến khi Chu Thanh đi thì cô mới ngồi thẳng dậy rồi gọi điện thoại cho NhanKiến Định. Rất nhanh sau đó điện thoại đã được kết nối.
“Mẹ ơi, bây giờ mẹ sao rồi ạ? Hay là con qua đó với mẹ nhé, cậu đã nói với con chuyện Chú Tuấn bị thương rồi ạ”
Nhan Nhã Quỳnh đang chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên đầu dây bên kia có tiếng của Hướng Minh. Nước mắt mà cô cố gắng lắm mới thu lại được lại bắt đầu chảy một cách không thể nào kiểm soát.