Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Quỳnh đưa tay lên muốn xoa huyệt thái dương, nhưng khi tay vừa chạm vào lớp băng gạc cô mới nhớ ra trên trán mình bị người đánh cho bị thương.

“Được rồi, vậy nhờ Hướng Minh đi khóa cửa phòng bệnh lại trước nhé, sau đó lấy một chút nước vắt khăn hơi khô rồi đưa đến đây cho mẹ là được”

Cô xoa đầu cậu bé rồi núp dưới chăn bông vụng về lau sạch toàn thân.

Quả nhiên tay chân và thắt lưng đều quấn lấy một tâng băng gạc rất dày, ngoại trừ nửa người trên và khuôn mặt thì hiện tại cô gần như không có chỗ nào lộ da thịt ra ngoài, vì vậy muốn tắm cũng không được chỉ có thể miễn cưỡng lau chùi làm cho mình thoải mái hơn một chút.

Nhan Hướng Minh nhanh chóng chạy vào phòng tắm tìm một cái chậu để hứng lấy ít nước rồi thử độ ấm của nước, chính mình rửa mặt trước sau khi rửa sạch sẽ thay một chậu nước khác rồi mới bưng ra cho cô dùng.



Một người vắt khăn còn một người lau, sau khi nhanh chóng lau sạch người Nhan Nhã Quỳnh đã không còn thừa tí sức lực nào.

Lau đến lần cuối cùng cô đưa khăn cho cậu bé sau đó lên tiếng với gương mặt tràn đầy mệt mỏi: “Hướng Minh hôm nay mẹ không thể tắm cùng con được, con tự mình tắm qua một chút đi, đừng có ngâm mình được không?”

Nhan Hướng Minh ngoan ngoãn đáp lại một tiếng rồi dọn dẹp giúp cô, sau đó ôm quần áo sạch sẽ của mình đi vào phòng tắm.

Khi cậu bé đang tắm mà trong lòng vẫn luôn canh cánh, cũng không dám nhắm mắt lại nhanh chóng tắm xong mặc lên quần áo, lúc bước ra ngoài đã nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường ngủ rồi, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ à, con sẽ cố gắng lớn lên thật nhanh để bảo vệ mẹ thật tốt”

Cậu bé cẩn thận trèo lên giường rồi bò đến bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của cô một lúc lâu rồi mới đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, tay còn lại nắm chặt lấy một ngón tay của mẹ sau đó nằm xuống bên cạnh cô.



Nhan Nhã Quỳnh ngủ rất say hoàn toàn không hề cảm nhận được động tác của Hướng Minh.

Cậu bé nằm xuống và cẩn thận dựa sát vào người cô, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mí mắt, ôm mẹ chìm vào giấc ngủ.

Hai mẹ con họ đã say giấc nhưng những người khác lại không có thời gian để mà nghỉ ngơi.

Ký ức dừng lại ở thời điểm đám đông kích động, Lưu Thanh Mai chậm rãi tỉnh lại rồi phát hiện ra mình đang ngồi trong một chiếc ô Nhan nhỏ.

Toàn bộ cửa sổ đều được che bằng rèm đen, bên trong tối đen như mực, thậm chí còn không thể nhìn rõ bóng người, điều này khiến cho cô ta cảm thấy hơi bối TOI.

Lúc này, cô ta cảm thấy có chút hối hận, cô ta không nên vì [email protected] muốn mấy mười mấy triệu đồng mà làm hại cả chính mình lẫn con trai.

Lưu Thanh Mai nuốt một ngụm nước bọt, không biết rõ được tình huống bây giờ như thế nào, suy nghĩ của cô ta bắt đầu quay cuồng: “Mấy người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Tôi cảnh cáo mấy người, hành vi này của các người là phạm pháp, đây là giam giữ người trái phép, bắt cóc người khác sẽ phải ngồi tù đấy!”

Nhan Kiến Định ngồi cách đó không xa, anh ấy lạnh lùng liếc nhìn nơi phát ra âm thanh rồi bật đèn trong xe lên.

“Cô cũng biết cái gì gọi là giam giữ người trái phép sao? Vậy tại sao trước kia cô không tìm hiểu thử một chút xem hành vi đánh người, gây rối là tội danh gì?”

Lâm Tiến Quân ngồi ở phía sau, hung hăng đạp một phát vào đùi của Lưu Thanh Mai, trong lời nói của anh ta tràn đầy trào phúng.

“Nếu các người có bản lĩnh thì hãy đánh chết tôi đi! Chỉ cần để cho tôi còn sống sót đi ra ngoài thì tôi nhất định sẽ trở về kiện các người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK