Đây mới là chỗ mấu chốt, quản gia Sơn nói xong thì vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn ông cụ Chánh trong mắt tràn đầy lo lắng.
“ý là muốn đổi vật liệu thì nhất định phải xây dựng lại toàn bộ công trình sao?”
Nếu thật là như vậy thì tương đối khó giải quyết, ông cụ Chánh ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát đứng dậy: “Công trình bắt đầu lúc nào, hạn đến ngày bao nhiêu? Nhân viên nào là người xử lý tài liệu ngay lúc ấy? Còn cả nhà cung cấp cũng đi điều tra thêm, tạm thời dùng công trình, chỉ một công trình xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Sunrise vẫn nên nhận tổn thất này: Nói thì nói thế nhưng một công trình gân như sắp hoàn thành lại cứ như vậy bỏ đi, hủy cũng không được mà không hủy cũng không được.
“Dự án này được chuẩn bị vào tháng năm năm trước và dự kiến hoàn thành vào cuối năm nay. Nguyên vật liệu đến tay giám đốc marketing, nhưng ông ấy đã từ chức vào tháng năm năm nay và hiện đang được trợ lý của ông ta tiếp quản. Về phần nhà cung cấp vật liệu, chúng tôi chưa tìm ra, nhưng có lẽ đây là cái bẫy của giám đốc marketing và nhà cung cấp vật liệu.
Hồi còn trẻ đi theo ông cụ Chánh, quản gia Sơn vẫn luôn nhạy cảm đối với những chuyện này, vừa rồi xảy ra chuyện liền nghĩ tới gốc rễ, chỉ có điều khi đi tìm người thì lại vồ hụt thôi.
“Tạm thời mặc kệ, bên nhà họ Trần có tin tức gì không?”
Bị những chuyện này quấy nhiêu đến đau đầu, ông cụ Chánh chống gậy chậm rãi đi ra ngồi trên ghế sô pha, thật sự không nhận mình già không được, tay chân run rẩy, hai hôm rồi cũng có chút không chịu nổi.
“Hai hôm nay Trần Tuấn Tú rất yên ổn, ngược lại là Trần Hiền, có khá nhiều hành động, còn giống như đụng phải người của Dương Minh Hạo, tạm thời còn chưa xác định được cậu ta đang làm cái gì, nhưng gần đây cậu ta có vẻ như vừa gây trở ngại cho Dương Minh Hạo, vừa bí mật bàn bạc với Dương Minh Hạo”
Quản gia Sơn nhíu mày, có chút không chắc chắn nói, có đôi khi ông ta không hiểu rõ được mấy người trẻ đang nghĩ cái gì, vừa gây ảnh hưởng cho người, vừa cầu người ta giúp mình làm việc, rốt cuộc là trong đầu đang tính toán cái gì?
“Theo dõi Trần Tuấn Tú, tạm thời không cần để ý tới Trần Hiền, cậu ta không để cho bố mình độc quyền đâu, đến lúc cần thiết thì giúp đỡ th, đối với chúng ta cũng có lợi”
Một kẻ từ nhỏ đã bị giấu đi làm sao có thể biết ơn người đã giấu mình, huống chi dựa theo tính tình của Trần Tuấn Tú thì sẽ không đối xử tốt với th.
Đối mặt với một kẻ ma quỷ như vậy, sao Trần Hiền có thể cảm kích.
Sợ là trong lòng chỉ hận không thể thay thế Trần Tuấn Tú lập tức.
“Đúng vậy, ông chủ yên tâm.”
Những việc khác ông ta có khả năng không làm xong nhưng mấy kiểu lén lút hỗ trợ này ông ta có thừa, cũng coi là nghề cũ, quản gia Sơn mím môi cười, gật đầu với ông cụ Chánh.
Mặc dù công trình trong tay đã bị đình công toàn bộ, nhưng Sunrise cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào cái này.
Dưới chướng tập đoàn Sunrise có không ít sản nghiệp, dừng hết những công trình này chẳng qua là bớt chút văn kiện trên bàn ông cụ Chánh mà thôi.
Đêm khuya mò tới gian phòng cũ của Trần Nhật Linh để tìm cách vách ngăn đó, Trần Hiền cũng không dám bật đèn, tìm cả đêm, cuối cùng khi sắc trời có hơi ửng sáng mới tìm được thứ mà Trần Nhật Linh nói, chưa kịp mở ra xem đã vội giấu vào trong ngực chạy ra ngoài.