Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, để tài xế đưa em về. Trên đường đi cẩn thận nhé, anh chờ em quay lại”

Gãi gãi cái cằm mềm nhũn của cô, Giang Anh Tuấn nhéo mắt lưu luyến không muốn rời tay, đưa mắt nhìn cô đi xa.

Từng bước một giống như đi trên dây thép, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ rơi xuống vực thẳm. Nhan Nhã Quỳnh không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này Giang Anh Tuấn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, trên gương mặt anh là nụ cười xán lạn hiếm có. Cô thấy vậy, hốc mắt nóng lên, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Nhan Nhã Quỳnh chật vật xoay người, ổn định bước chân đi tiếp, cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn của người sau lưng, cô mới ngồi sụp xuống, vùi đầu vào đầu gốc, nước mắt rơi như mưa.



Đồng ý với yêu cầu của Trần Nhật Linh, đúng là lúc đó cô bị điên rồi. Bây giờ suy nghĩ lại, sao cô có thể cam tâm tình nguyện rời khỏi anh chứ? Chỉ cần nghĩ tới việc cả đời này có lẽ không gặp được anh nữa, tim cô đã đau như dao cứa.

“Cô Quỳnh, ông chủ bảo tôi tới đón cô. Cô… Cô sao vậy?”

Ở tầng hầm gửi xe đợi một lúc nhưng không thấy Nhan Nhã Quỳnh đâu, tài xế hơi không an lòng nên đi lên tìm.

“Không sao, hơi mệt chút thôi.”

Giang Anh Tuấn nhạy cảm như thế nào Nhan Nhã Quỳnh biết. Lỡ như chuyện hôm nay cô khóc ở đây bị rò rỉ ra thì sau này muốn làm gì cũng khó khăn.

Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng xong Nhan Nhã Quỳnh cau mày, sửa sang lại mái tóc hơi xốc xếch, cô hơi cúi đầu xuống che đi hai mắt đỏ bừng, rồi đi về phía trước.



Tài xế hơi luống cuống đứng đó gãi đầu, nghĩ một lúc không nghĩ ra được gì, chỉ có thể đi theo cô.

Vào lúc này, Trần Nhật Linh đang trốn trong biệt thự oán giận. Tưởng rằng lần này có thể thuận tiện giải quyết Trần Tuấn Tú và Nhan Nhã Quỳnh, về sau có Trần Hiền che chở thì cô ta có thể sống ở Hải Phòng ổn hơn một chút. Không ngờ Trần Hiền cũng là một kẻ ngu ngốc, lại kéo theo cả mình vào, toàn bộ Phước Sơn bây giờ đã bị người khác thâu tóm, không có người chống đỡ cho, sau này cô ta phải sống ở Hải Phòng thế nào đây?

Huống hồ bây giờ Dương Minh Hạo còn đang truy tìm cô ta, chắc chắn Giang Anh Tuấn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, đúng là đi bước nào cũng sai…

Không thể tiếp tục làm gì nữa, cô †a chỉ đành nhanh chóng thu dọn đồ, nhân lúc thế lực của Trần Hiền chưa hoàn toàn bị thanh trừng, nhanh chóng lên máy bay đi ra nước ngoài. Tóm lại, Dương Thừa Húc vẫn còn đang chờ cô ta, ở nước ngoài, công ty kia cũng đang chờ đợi cô ta, cô ta vẫn còn cơ hội.

Máy bay bay lên trời xanh, cùng lúc đó Giang Anh Tuấn cũng để cho người ta đẩy anh xuống sân hít thở không khí.

Nhà họ Trần rớt giá chỉ sau một ngày, Dương Minh Hạo bây giờ cũng là ốc không mang nổi mình ốc. Tập đoàn Sunrise lần này lại có thể mượn cơ hội để thu về lợi nhuận cho mình. Lũ sâu mọt trong tập đoàn cũng đã được dọn sạch, cổ phiếu cũng bắt đầu lên giá lại, chỉ cần NhanKiến Định trở về, thì Dương Minh Hạo chẳng còn là mối lo nữa.

“Chủ tịch, chuyện bố con nhà họ Trần giết nhau anh có biết không? Đối với chuyện này anh có ý kiến gì không?”

Giang Anh Tuấn vừa xuống dưới sân đã bị một đám phóng viên vây quanh. Anh cau mày, chuyện được giải quyết xong, anh chỉ lo nghĩ đến đám gốc rễ kia, không muốn quan tâm đến đám người này, nên phấy tay bảo vệ sĩ đẩy bọn họ ra.

“Chủ tịch Tuấn, anh vội vã trốn tránh như vậy là vì chuyện này có liên quan đến anh thật sao? Có tin là chuyện tổng giám đốc Vũ Tuyết Phương chết có liên quan đến anh, đối với chuyện này anh có gì muốn nói không?”

Vừa lui ra sau một bước, đám phóng viên đó đã xông lên, trong chốc lát vây anh vào giữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK