NhanKiến Định đứng dậy, nắm vai Giang Anh Tuấn không cho anh tiễn, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
anh ta xuống cầu thang và lái xe đến thẳng sân bay, anh ta định không về nhà, dừng lại chờ đèn đỏ mấy lần, anh ta lại mê man cầm chiếc điện thoại di động bấy nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không thể bấm nút gọi nên lại cất điện thoại vào túi.
Sau khi máy bay cất cánh, nhìn mây trôi bên ngoài cửa sổ, NhanKiến Định lấy điện thoại di động ra, thở dài, hi vọng cô ấy có thể tha thứ cho mình.
Sau khi mua sắm hết một ngày, NhanMinh Tú quay trở lại phòng của NhanKiến Định với những thứ nhỏ nhặt mà cô ấy đã chăm chỉ chọn lọc.
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng lại trong phòng lại trống rỗng, căn phòng lạnh lẽo, huống chi là người, ngay cả đèn cũng không bật.
NhanMinh Tú nhướng mày, bật đèn ngồi trên sô pha chờ đợi, mấy ngày nay sự việc như thế này xảy ra cũng không phải chỉ một hai lần, NhanKiến Định là một người tham công tiếc việc, thường xuyên vì giải quyết công việc mà về muộn. Mấy ngày nay NhanMinh Tú cũng đã quen với việc chờ đợi nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô ấy ngồi xếp bằng trên số pha, lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm một lúc, nhưng cảm giác bất ổn trong lòng ngày càng rõ ràng, cô ấy cảm thấy xung quanh rất xa lạ, dù tất cả đều trông giống hệt bình thường, nhưng lại có chút gì đó kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đặt tay xuống, cô ấy đứng dậy, mím chặt môi đi quanh phòng hai vòng, vẫn chỉ thấy căn phòng này là căn phòng ban đầu, nhưng mọi thứ trong đó dường như đã được thay đổi một lần nữa. Mặc dù nó dường như không có vấn đề gì, như khi nhìn kỹ, thì hầu hết mọi thứ ở đây đều không như ban đầu.
Nhận ra điều này, NhanMinh Tú đột nhiên có chút luống cuống, vươn tay mở tủ quần áo của NhanKiến Định, hầu hết quần áo trong đó đều đã không còn, chắc hẳn người ta đã không còn ở nhà, nhưng không ai nói cho cô ấy biết về chuyện đi công tác hay gì cả, cô ấy không hề biết một chuyện gì cả.
NhanKiến Định lại ra đi và lại biến mất trong cuộc đời cô ấy mà không nói một lời.
Giờ phút này, không thể phủ nhận được trái tim NhanMinh Tú trở nên lạnh lẽo, chỉ cảm thấy cả người như bị rơi vào hầm bằng, ngay cả hơi thở cũng đông cứng lại.
Cô ấy vội vàng chạy xuống lầu, loạng choạng chạy đến biệt thự của Nhan Nhã Quỳnh, nắm lấy tay cô, nước mắt cô ấy rơi từng giọt, vừa khóc vừa hỏi: “NhanKiến Định đâu? Nhã Quỳnh? Anh của em đâu rồi? anh ta đi đâu rồi?”
“Minh Tú, Minh Tú, bình tĩnh đi, anh trai em không có ở nhà sao? Nghe nói gần đây anh ta đi công tác, em…”
“Chiều nay lúc ba giờ anh ta lên máy bay, lúc đó hẳn là cô vẫn còn đang dạo phố, tình huống rất gấp, anh ta không có thời gian thông báo cho cô.”
Giang Anh Tuấn vừa từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy NhanMinh Tú đang níu tay của Nhan Nhã Quỳnh, tim anh như thắt lại, anh bước tới ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, vô cảm nói với NhanMinh Tú, trong lời nói không hề có tia cảm xúc nào.
“anh ta có thời gian đi nói với anh, nhưng anh ta thậm chí không có thời gian gọi một cuộc điện thoại lúc rời đi, thật quá đáng…”
Nhan Nhã Quỳnh bị lời nói của Giang Anh Tuấn làm cho choáng váng, cơn tức giận của Giang Anh Tuấn vừa qua đầu cô, sau đó cô thấy NhanMinh Tủ hình như có chút không đúng, cô ấy quá trầm mặc, trầm mặc đến mức tưởng như những giọt nước mắt vừa rồi rơi từ trên mắt cô ấy ra đều là giả.
Nhan Nhã Quỳnh có chút bối rối, từ sau lưng Giang Anh Tuấn đi ra, kéo tay cô ấy ấn xuống ghế sô pha, thường ngày cô là một cô công chúa nhỏ được mọi người xung quanh cưng chiều, chính vì vậy cô thực sự không biết cách dỗ dành người khác.
Vừa định nói, lại bị NhanMinh Tú ngăn lại: “Đừng nói lung tung. Nếu anh ta đã không để chị ở trong lòng thì làm sao mà chị phải ngược đãi bản thân như thế này? Chị đã đợi anh ta hơn mười năm, chị cũng mệt mỏi vì phải chờ đợi chứ. Chính vì vậy chị không muốn đợi nữa, chị cũng muốn nghỉ ngơi một chút, có được không?”