Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gấp vậy sao? Nhưng anh vẫn chưa khỏi bệnh, không thể đợi thêm vài hôm à, đợi anh khỏi bệnh rồi em đi cùng anh, em không sợ khổ, với lại, anh trai chắc chắn cũng sẽ đi, anh ấy có căn cơ ở Mỹ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lúc này cô cũng không ngại ngùng gì nữa, lo lắng chui khỏi chăn, vuốt nhẹ mặt anh.

Bị cô sờ đến mức toàn thân nóng lên, Giang Anh Tuấn dùng hai tay đẩy vai cô ra xa mình một chút, chậm rãi thở một hơi mới dở khóc dở cười nói: “Nếu có thể đợi thêm vài hôm mới đi thì đương nhiên anh không nỡ xa em, huống gì anh là đàn ông, làm sao mà chuyện gì cũng dựa vào người khác được, anh biết anh trai có thể giúp anh, nhưng anh cũng muốn tự mình bảo vệ em.”

Nếu luôn dựa dẫm vào người khác, cuối cùng chỉ có thể đi đến thất bại, Giang Anh Tuấn vô cùng rõ ràng hậu quả nghiêm trọng thế nào.

“Vậy không thể đợi khỏi bệnh rồi mới đi được à? Anh như vậy em lo lắm.”

Nhan Nhã Quỳnh ngẩng mặt, ánh mắt lo lắng, tội nghiệp nhìn anh, bộ dáng như nếu anh dám đi, em khóc cho anh xem.

“Anh đi sớm một chút thì mới có thể đón em sớm hơn, Nhã Quỳnh, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về đón em được không?”

Bị sốt vừa mới tỉnh lại, tuy đã đỡ nhưng Giang Anh Tuấn vẫn còn tiều tụy, nói xong, trước mắt đen lại suýt nữa lại ngất đi, may mà anh kịp thời điều chỉnh, xoay người tựa vào đầu giường, một lúc sau mới mở mắt ra.

“Anh Tuấn, anh sao thế, lúc nãy em gọi anh mấy lần anh đều không nghe, có phải trong người có chỗ nào không khỏe không?”

Nhan Nhã Quỳnh kéo tay áo của anh, rời khỏi lòng anh, bò lên ngực anh nhìn chằm chằm vào mắt anh.”

“Không sao, chỉ là tại mới tỉnh nên hơi chóng mặt, anh nằm nghỉ một lúc là mai khỏi thôi.”

Giang Anh Tuấn xoa đầu cô, khóe môi cười cười nhưng trong lòng thở dài, không biết một tuần có khỏi được cái chân này không…

“Vậy mai em đưa anh ra sân bay nha, sang đó phải tự chăm sóc bản thân đấy, công việc không vội, cứ từ từ làm thôi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về đón em.”

Sắp xa nhau rồi mới biết có vô số lời muốn nói, lại không biết nên nói gì.

Suy nghĩ xoay chuyển không ngừng, lời đến bên môi lại thôi, chỉ có thể giương mắt dựa vào lòng anh, Nhan Nhã Quỳnh cắn môi, có chút bất lực, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, muốn giữ chặt chút ấm áp của giây phút này.

Buổi tối nhanh chóng qua đi, lúc Nhan Nhã Quỳnh mở mắt đã không thấy anh nữa, rèm cửa vẫn chưa kéo ra, trong phòng một mảnh tăm tối, không phân biệt được lúc này là lúc nào.

Trong lòng Nhan Nhã Quỳnh hoảng hốt, cô vội vàng xuống giường, kéo rèm ra, ánh nắng chói chang chiếu xuống xuyên qua cửa sổ khiến mắt cô đau đớn nhanh chóng nhắm lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Giang Anh Tuấn bước ra từ phòng vệ sinh thì nhìn thấy cản này, cô gái của anh vẫn đang dùng tay kéo rèm, ngẩng mặt đón ánh nắng ngoài kia chiếu vào, đến những sợi lông tơ trên mặt cô cũng thấy rõ ràng, trên má vẫn còn đọng nước mắt, nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương, giống như thiên sứ bị đày xuống trần gian, đôi cánh bị gãy nhưng vẫn hướng về thiên đường.

“Nhã Quỳnh, em sao thế?”

Giang Anh Tuấn thương lắm, điều khiển xe lăn tiến đến, đột nhiên nghĩ ý định ra nước ngoài hôm qua đúng là sai lầm, rõ ràng đã có người giúp rồi, tại sao anh còn muốn đi, rốt cuộc anh nghĩ gì!

Hận không thể tự tát mình, anh cẩn thận ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh vẫn chưa hoàn hồn, để cô ngồi trên đùi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK