Mục lục
Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng tôi sẽ chú ý. Cảm ơn ông rất nhiều. Ông mau đi nghỉ ngơi. Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi đến đây để gặp ông.”

NhanKiến Định không quay đầu lại, nhấc chân rời khỏi bệnh viện u ám này, mím môi chạy về nhà.

Lúc này Nhan Nhã Quỳnh đã được đưa trở về, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều so với lúc được cứu, hô hấp đã ổn định hơn, vết thương ở thắt lưng sau khi làm phẫu thuật, kiểm tra kỹ càng thì không có vấn đề gì, nhưng cơn sốt khiến bên trong cơ thể của cô suy yếu, cô cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Một đường mệt mỏi gấp gáp trở về, NhanKiến Định nhìn thấy cô nên dần bình tĩnh hơn. Anh ngồi trên đầu giường, quan sát một lúc mới chén thuốc đã sắc cho Giang Anh Tuấn: “Dương Minh Hạo đã đưa tôi chìa khóa. Đây là thuốc của Nhã Quỳnh. Chờ lúc em ấy tỉnh lại, cậu nhớ cho em ấy uống.”

‘Lừa em ấy một thời gian dài như vậy, hiện tại đột nhiên lấy ra một loại thuốc giải rất hiệu quả muốn em ấy uống, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.’ NhanKiến Định không muốn tham gia giải quyết vấn đề nan giải này, vì vậy anh ấy đơn giản trực tiếp quăng cho Giang Anh Tuấn.

Bình thuốc màu xanh nhạt trong tay giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay khiến cho Giang Anh Tuấn có xúc động muốn quăng cho người khác. Nhưng nghĩ đến tác dụng của nó, anh đành cầm lấy, lấy ra một cái hộp đựng rồi cất vào trong.

Một hồi trao đổi chìa khóa và một nửa thuốc giải, giờ cả hai đều đã chuẩn bị xong, bản tính trong lòng của Giang Anh Tuấn đã đi được hơn phân nửa. Anh đuổi NhanKiến Định ra khỏi phòng, còn mình thì nằm trên giường, nhắm mắt lại cẩn thận ôm lấy người phụ nữ của mình.

Đã gần một ngày không ngủ, hôm nay lại leo núi tiêu hao rất nhiều thể lực, cho dù mạnh mẽ như Giang Anh Tuấn cũng không thể chịu được nữa, cũng không mất bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhã Quỳnh tỉnh dậy sau tiếng hít thở đều đặn của Giang Anh Tuấn. Đèn ngủ bên cạnh giường chiếu sáng, trong phòng cũng không quá tối. Ánh sáng ấm áp chiếu thẳng vào khuôn mặt của Giang Anh Tuấn, cô ngước lên đã thấy bộ râu xồm xàm như đã mấy ngày không cạo vậy. Nhã Quỳnh cẩn thận cọ cọ vào lồng ngực anh, hít hà vài cái rồi bật cười.

Mặc dù vết thương ở thắt lưng vẫn còn đau khủng khiếp, đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng điều đó không ngăn được tâm trạng vui vẻ của cô.

Cứ tưởng tượng lúc tỉnh dậy vẫn phải đối mặt với cái lạnh thấu xương, nhưng không ngờ Anh Tuấn của cô lại tìm thấy cô sớm như vậy. Thật tuyệt khi thức dậy trên chiếc giường ấm áp, đặc biệt là trong vòng tay của anh. Vậy nên cô nhịn không được tham lam lưu luyến cảm giác này.

Có lẽ do đã quá mệt mỏi, động tác của Nhã Quỳnh lớn như thế mà anh vẫn không tỉnh lại. Cảm giác thắt lưng đau nhói lên, mồ hôi trên trán cô nhanh thấm ướt một mảng lưng, áo cũng đã ướt đẫm.

Nghĩ đến việc cứu mình cũng không phải chuyện đơn giản, Nhan Nhã Quỳnh không muốn đánh thức Giang Anh Tuấn, nhịn đau nhắm mắt dựa vào người anh. Nghĩ tới chuyện lúc trước hai người cùng một chỗ ngọt ngào, cô cố nhịn đau thôi miên mình đi vào giấc ngủ.

Quãng thời gian lúc nửa đêm giống như được chia thành nhiều phần, rõ ràng cảm thấy đã trôi qua rất lâu, nhưng nhìn thì chỉ mới hơn hai phút đồng hồ. Rốt cuộc khi trời tờ mờ sáng, Nhan Nhã Quỳnh cuối cùng cũng mê man ngủ. Cả người cô giống như mới ngoi lên khỏi mặt nước, quần áo ướt nhẹp dính hết vào người, trên trán còn dính một vài sợi tóc, trông rất đáng thương.

Hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, Giang Anh Tuấn mở mắt ra vẫn còn hơi mơ màng, nhất thời không nhận ra mình đang ở đâu. Chớp mắt vài cái, mới chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Anh vội vàng quay đầu cẩn thận lay Nhan Nhã Quỳnh đang cuộn tròn nằm bên cạnh mình, vỗ nhẹ vào lưng cô để cô nằm xuống. Lúc này anh mới nhận ra quần áo trên người cô đã ướt đẫm rồi, còn vết thương ở thắt lưng hình như bị hở ra. Trên băng gạc thấm đẫm màu đỏ, ga giường cũng in một mảnh đỏ. Sắc mặt cô còn xấu hơn lúc mới được cứu về từ trên núi.

Giang Anh Tuấn không màng thay quần áo, vội xỏ dép chạy ra ngoài. Hốt hoảng kéo bác sĩ ra khỏi giường, vội vàng vác ông ta trở về phòng. Bộ dạng không giống như tìm bác sĩ, mà giống như muốn lấy mạng người vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK