Cô bé lớn lên rất xinh đẹp đáng yêu, có lẽ là do bị bệnh, trên mặt không còn màu máu nào, môi cũng nhạt đến nỗi không nhìn rõ, bộ dạng tiều tụy của cô làm ông ta đứng ngây ra tại chỗ mất năm phút, mới miễn cưỡng hoàn hồn lại.
Nhan Nhã Quỳnh rất giống bà ngoại của cô, tuy rằng ông ta đã nhìn thoáng thấy sự giống nhau qua tấm ảnh, thế nhưng đến khi được nhìn tận mắt, Otto mới tin, trên đời này thật sự có sự di truyền.
“Tìm được Vũ Nguyên Hải chưa?”
Khi chưa nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh, ông ta đã yêu thích đứa bé này, bây giờ nhìn thấy bộ dạng trên giường bệnh của cô, trong lòng càng cảm thấy thương hơn, ông ta không muốn để cô xảy ra chuyện gì.
Huống hồ cô còn là cháu ngoại của ông ta, một đứa bé yếu ớt, sao có thể chịu được tổn thương và đau khổ như thế này.
“Tạm thời vẫn chưa tìm được, Nhã Quỳnh trúng độc rồi, bác sĩ ở đây không có cách nào giải độc, chỉ có thể kéo dài trước, thời gian sắp không kịp nữa, Nhã Quỳnh sợ rằng không đợi được đến khi có thuốc giải, vậy nên trong một tuần nhất định phải tìm được Vũ Nguyên Hải.”
NhanKiến Định đã nói quan hệ của công tước Otto với Giang Anh Tuấn từ trước, vậy nên tuy rằng chưa gặp lần nào, thế nhưng Giang Anh Tuấn cũng không ngại đi cầu cứu, những lúc như thế này, tự trọng là thứ không quan trọng nhất, chỉ cần cứu được Nhã Quỳnh, bất luận phải làm gì anh cũng có thể làm.
“Tôi đã cho người đi tìm, đám xã hội đen này không dễ giải quyết, trong thời gian một tuần bọn họ sẽ không gây trở ngại cho chúng ta, thế nhưng sau một tuần, bọn họ sẽ lại hồi phục trạng thái ban đầu, thế lực của tôi ở đây không lớn, một tuần là đã gắng sức rồi, vậy nên phải tranh thủ thời gian.”
Otto nói xong, hai người đối mắt với nhau, đã hiểu ý nghĩ của đối phương, gật đầu, Giang Anh Tuấn lưu luyến nhìn Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trên giường bệnh, điều khiển xe lăn đi ra ngoài, Nhã Quỳnh vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, anh vẫn chưa được buông lỏng.
Tìm cả một ngày một đêm, hai mắt Giang Anh Tuấn đầy những tơ máu đỏ, bởi vì chân bị thương nên không thể đích thân ra ngoài, lại không yên tâm, tự mình chỉnh sửa tài liệu và thông tin, mong có thể tìm được một chút dấu vết nào đó.
Cả người Trần Bắc đầy bùn bước từ ngoài vào, vừa nãy trời mưa, đến bây giờ vẫn không thấy ngừng lại, tuy rằng ban ngày Frigiliana ấm áp như mùa xuân, thế nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, mặc áo bông vẫn cảm thấy lạnh.
Lúc này trời đang mưa to như vậy, cũng không thể tìm được người, đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi, anh ta dứt khoát nhân cơ hội tốt này ngủ một giấc, ăn chút gì đó, đợi khi trời sáng thì lại ra ngoài tìm người.
“Chủ tịch Tuấn, cần đưa Trần Nhật Linh về không?”
Trần Bắc cởi quần áo đầy bùn đất ra, vẻ mặt có hơi khó coi.
“Thả ra hỏi xem có biết bây giờ Vũ Nguyên Hải đang ở đâu không.”
Nói đến người này, Giang Anh Tuấn mới nhớ đến, bây giờ Trần Nhật Linh bị nhốt ở nhà kho tối đen kia, anh không có một chút tình cảm nào với người phụ này, anh không nghĩ gì nhiều, nói xong liền vứt ra sau đầu.
“NhanKiến Định đã bắt đầu vạch ra một kế hoạch mới rồi, bây giờ Hải Phòng đang được thanh trừng, chân tay của Dương Minh Hạo bị anh ta chặt đứt kha khá, bác sĩ vừa gọi điện, nói ở đây không có môi trường chữa bệnh tốt, mong có thể quay về nước hoặc sang nước Mỹ, nếu không chưa chờ được thuốc giải, cơ thể của cô chủ không chống cự được nữa.”
Trần Bắc nói một hơi, sau đó rụt cổ vào đứng ra xa hơn, những chuyện như này, nếu như không phải đúng lúc anh ta nhận được, rồi không tìm thấy Thu Hằng ở đâu, anh ta nhất định không mạo hiểm tính mạng của mình để đến đây báo cáo.
“Đợi hai ngày nữa, công tước Otto vẫn đang điều tra, có lẽ Vũ Nguyên Hải vẫn còn ở đây, chưa đi.”