“Thả người ngay lập tức, nếu không… Vừa nói tay anh vừa dùng sức, túm Trần Tuấn Tú nhô ra nửa người, hai chân dính lại trên cửa sổ lung lay sắp rớt, lắc lư giữa không trung, theo sau là gió biển.
“Chủ tịch Giang, chỉ cần tôi rơi xuống, cục cưng của cậu sẽ chìm xuống đáy biển với cái lồng kia..”
Nằm ngửa trên cửa sổ, sau lưng trống trải, chỉ có tiếng gió rít bên tai, Trân Tuấn Tú cười to ra tiếng, giang hai tay, tư thế muốn rơi xuống.
Giang Anh Tuấn dùng hai tay kéo người lại.
Nhiều người như vậy, cho dù bây giờ ông ta có lao xuống cũng không thể cứu người ra được.
Tay trái của anh ghì chặt khung cửa sổ, tay phải siết chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chòng chọc xuống con người bé nhỏ trong cái lồng sắt bên dưới, đau lòng không thở nổi.
“Nếu Chủ tịch Giang đã chịu phối hợp, vậy tiếp chúng ta tục xem trò hay thôi!”
Sau khi chỉnh lại cổ áo, Trần Tuấn Tú phất tay, trong nháy mắt vệ sĩ phía sau biến mất vào trong phòng, dưới lầu cũng truyền đến tiếng động.
Ở nơi xa hơn một chút, hai trục máy nâng hai cái lồng sắt lên giữa không trung, điều chỉnh phương hướng, đúng hướng ra biển.
Ngay lúc nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh, toàn bộ tâm trí của Giang Anh Tuấn đều đặt trên người cô, nơi ấy từ khi nào có thêm hai trục máy, anh hoàn toàn không nhìn thấy, anh trâm ngâm suy nghĩ, chính là hai người Lê Quốc Nam và NhanKiến Định.
Tuy rằng lúc này Nhan Nhã Quỳnh đang cuộn mình, nhưng ngoài một chút khổ sở hẳn là không bị hành hạ gì, nhưng NhanKiến Định và Lê Quốc Nam ở phía xa dường như tình trạng rất không ổn.
Theo tính tình của NhanKiến Định, cho dù là bị nhốt trong cái lông như vậy thì nhất định cũng phải đẹp, nhưng lúc này hai chân lại rũ xuống dựa vào lồng, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu, suýt nữa anh không nhận ra.
Nhìn Lê Quốc Nam lại càng thêm nhếch nhác, cả người co quắp, nằm trong lồng, thậm chí còn không ngồi dậy được, cả người bị trói chặt vào lồng sắt, đến động đậy cũng là chuyện xa VỜI.
“Có thể bắt đầu rồi!”
Giọng điệu hưng phấn và phấn khích, hai tay Trân Tuấn Tú nắm chặt khung cửa sổ, nửa người chồm ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm hai cái lông ở đằng xa, cả người lộ vẻ điên rồ.
Dự cảm không lành, tay phải Giang Anh Tuấn lẳng lặng đặt ở góc áo khoác, lúc đến anh đã cài thiết bị báo động trên người mình, lỡ như sự tình vượt quá tầm kiểm soát còn có thể kêu người tới ứng cứu, chỉ là nơi này thật sự quá mức trống trải, anh không dám cho người đến quá gần.
Phải đợi hơn năm phút mới có người đến.
Kiểu công kích này, chưa tới lúc không thể làm khác thì không được dùng.
Người vẫn còn trong tay đối phương, anh thực sự ở thế bị động.
Giang Anh Tuấn chưa kịp suy nghĩ thông suốt nên công kích hay là chờ đợi, Trần Hiền đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu, mở cái lồng đang giam Nhan Nhã Quỳnh ra.
Tận mắt nhìn thấy hắn lay người tỉnh dậy, Giang Anh Tuấn xoay người muốn xuống lầu, vệ sĩ đã biến mất trước đó lại xuất hiện trong phòng lần nữa.
Chặn lối đi, hoàn toàn không có cách nào xuống lầu, cau mày càng ngày càng chặt, Giang Anh Tuấn căm hận xoay người, hai mắt dõi theo Nhan Nhã Quỳnh đã tỉnh lại dưới lầu sát sao, cắn răng không ra tiếng.
Tiếng gió bên ngoài quá lớn, cách tầng ba lại xa, tưởng chừng sẽ không nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng có lẽ Trân Hiền có mang theo micro hay gì đó, giọng hai người nói chuyện vang lên rõ rệt trong phòng.
“Trân Hiền, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh trai tôi và Lê Quốc Nam đâu, họ đang ở đâu?”
Giọng nói rất yếu ớt, nói hai câu lại thở hổn hển một hơi.
Tiếng gió ào ào chốc lát vang lên, nghe như bị bệnh.