Sau mười năm bế quan, liệu Lão tổ có còn đối thủ trong Đại Hạ nữa không? Nếu như Lão tổ thật sự để mắt tới Diệp Huyền Tần
Vậy thì e rằng lành ít dữ nhiều.
Lão tổ nói: “Nghe nói hậu bối Diệp Huyền Tần năng lực phi phàm, vô cùng xuất chúng?”
“Tôi cũng muốn gặp thử xem sao.”
“Mau gọi Diệp Huyền Tần lên đây cho ta.”
Mọi người trong nhà họ Diệp đều vô cùng vui mừng.
Ha ha, lần này Lão tổ tới đây không ngờ là vì Diệp Huyền Tân.
Bị Lão tổ để mắt tới rồi, liệu còn có thể sống được nữa không?
Ha ha, nhất định là chết chắc. Vị trí cao nhất trong nhà họ Diệp lại thuộc về bọn họ rồi.
Bà cụ Diệp vội vàng cho người đi “mời” Diệp Huyền Tần tới.
Diệp Vân Phi lặng lẽ lùi lại phía sau đi bảo tin cho Diệp Huyền Tần để anh không tới nữa.
Nhưng Lão tổ không để cho ông được thành công. Lão tổ hét lên một tiếng: “Đứng lại, quỳ xuống cho ta. “Ai dám báo tin cho Diệp Huyền Tần, đừng trách ta không nể tình.”
Diệp Vân Phi đành phải dừng lại.
Hiện giờ không còn cách nào nữa, chỉ biết binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn mà thôi.
Cho dù có phải hi sinh tính mạng của mình, ông cũng phải bảo vệ được an toàn cho Diệp Huyền Tần.
Ở tập đoàn Diệp Linh, Diệp Huyền Trân đang vô cùng đau đầu.
Đã ba bốn ngày rồi mà những kẻ ẩn nấp trong bóng tối vẫn chưa tới đối phó với vợ chồng Từ Huy Hoàng Lý Khả Diệu.
Bọn chúng không xuất hiện, Diệp Huyền Tần không thể điều tra ra chân tướng mọi việc. “Có lẽ đám người đó sợ anh nên mới không dám ra tay.”
“Đám người này cũng thật cẩn thận.”
“Chỉ cần anh còn tồn tại ngày nào thì bọn chúng sẽ dám ra tay không suy nghĩ.”
Đang bận suy nghĩ thì đột nhiên có người của nhà họ Diệp tìm đến, nói rằng Diệp Huyền Tần, Lão tổ của gia tộc Thượng Quan muốn gặp anh. Đôi mắt Diệp Huyền Tần sáng lên.
Đúng là muốn ngủ thì có người mang gối tới.
Anh có thể thông qua Lão tổ của gia tộc Thượng Quan để dụ kẻ đang mai phục trong bóng tối ra ngoài.
Kế hoạch cụ thể thế nào, Diệp Huyền Trân cũng đã có tính toán.
Anh lập tức trở về nhà họ Diệp.
Lão tổ của gia tộc Thượng Quan, Diệp Huyền Tần cũng từng nghe nói qua, hình như ông ta cũng là một cao thủ.
Biết đến với việc ông ta không có ai là đối thủ, ngoại trừ Thần soái ra.
Những chuyện khác chưa cần nói tới, chỉ cần ông ta có thể được Thần soái biết tới cũng đủ thấy ông ta mạnh như thế nào. Điều đó càng thôi thúc anh nhanh chóng gặp ông ta.
Lúc Diệp Huyền Tần trở lại nhà họ Diệp. Người của nhà họ Diệp vẫn đang quỳ trước mặt Lão tổ.
Diệp Huyền Tần nhìn lướt qua ông ta.
Ông ta bình thường không có gì kỳ quái, hình như cũng giống một ông hàng xóm bình thường.
Nhưng Diệp Huyền Tần ngửi được trên người ông ta một mùi hương khác lạ.
Đó là mùi hôi thối mà người chết mới có. Ông già này dùng độc trùng, biến mình chết đi sống lại.
Diệp Huyền Tần không quan tâm tới ông ta, chỉ nhìn thấy bố mẹ mình cũng đang quỳ lạy hành lễ liền đi tới đỡ hai người dậy. “Bố mẹ mau đứng dậy đi, không cần phải quỳ với người này. Thượng Quan Điểu Đoàn vội vàng nói: “Huyền Tần, con mau quỳ xuống. “Đó là Lão tổ của gia tộc Thượng Quan, con là người nhỏ hơn nên phải quỳ, không thể không có trên dưới. Biết đâu Diệp Huyền Tần chỉ cần ngoan ngoãn chịu quỳ là Lão tổ sẽ nhẹ tay hơn một chút.
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Xin lỗi nhưng con không thể quỳ được.”
Là người nhỏ hơn, đúng là anh nên quỳ.
Nhưng anh vẫn còn một thân phận khác, đó chính là Thần soái.
Thần soái là xương sống của quốc gia. Không ai có đủ tư cách để nhận cái quỳ bái của anh.
Ha ha, đúng là thú vị!
Lão tổ không giận cười lại.
Ông ta châm một điều thuốc, hít vào một hơi: “Chàng trai này đúng là còn cứng đầu hơn ta nữa.”
“Nhưng đây không phải là nơi để cậu thể hiện.”
“Cậu gây ầm ĩ ở gia tộc Thượng Quan, thậm chí đánh gãy chân đồng môn, thử hỏi uy nghiêm của nhà gia tộc Thượng Quan chúng ta còn đâu nữa?”
“Gia tộc Thượng Quan chúng ta đã ra lệnh cấm không được đấu đá trong đồng môn. Cậu biết rõ nhưng vẫn cố phạm, cậu biết tội của mình chưa?”