Chương 2150: Cầu xin anh hãy thu nhận tôi
Phụt
Ông Trương khí huyết phun trào, hả miệng phun ra một ngụm máu đen.
Vương Mỹ Lệ, đủ tàn nhẫn, ngay cả chia tay cũng thẳng thắng tàn nhẫn như vậy.
Giờ khắc này, toàn bộ trái tim của ông ta đều vỡ nát.
Một hồi còi báo động của cảnh sát vang lên. Mấy tên cảnh sát đi tới hét lớn: “Vừa rồi là ai đã bảo cảnh sát vậy?”
Người môi giới vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, là tôi, là tôi đã báo cảnh sát.
“Tên khốn kiếp này không nói hai lời đã lập tức đánh tôi, hơn nữa thái độ cường ngạnh, kiên quyết không để cho tôi giải thích.
Cảnh sát đi tới chỗ ông Trương nói: “Này, ông tên gì? Mau đứng lên đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra!”
Nhìn chiếc còng tay bóng loảng trong tay cảnh sát, trong lòng ông Trương hiện lên một tia không cam lòng. Chẳng lẽ cứ như vậy thất bại, rồi coi như xong cuộc đời này hay sao?
Không, ông ta không phục!
Trương Tam Ngân ông ta từ khi sinh ra đã mang mệnh giàu sang, sao lại có thể chết một cách oan ức như vậy được chứ?
Hết thảy hiện trạng bây giờ của ông ta, đều là do Trương Nặc Thủy và Tổng Thanh Nhàn mang đến, cho dù ông ta có chết thì cũng phải kéo theo bọn họ làm đệm lưng mới được!
Dưới cơn tuyệt vọng sâu sắc, ông ta gần như đã mất hết lí trí. Ông ta quy kết tất cả mọi tội lỗi lên trên người của Diệp Huyền Tần.
Trương Tam Ngân như cá chép đánh đĩnh, nhảy dựng lên, tiện tay chụp lấy con dao gọt hoa quả trên xe, dí vào cổ của chính mình.
“Dừng lại, tất cả dừng lại cho tôi. Nếu ai dám tiến lên phía trước một bước, tôi sẽ tự sát cho các người xem!”
Cảnh sát vội vàng dừng bước, khuyên nhủ: “Đồng chí, cảm xúc của ông không nên kích động như thế. Mặc dù ông đả thương người khác, nhưng vết thương của đối phương không nghiêm trọng lắm, cũng không cấu thành vụ án hình sự.
“Chỉ cần ông phối hợp lập biên bản với chúng tôi là được rồi. Nếu như ông cứ tiếp tục phạm phải sai lầm như thế, sẽ không giải quyết được vấn đề mà còn khiến cho sự tình ngày càng nghiêm trọng hơn, ầm ĩ sẽ càng lớn hơn nữa.
Ha ha!
Trương Tam Ngân cười lớn: “Ông đây chính là muốn làm lớn chuyện, làm cho sự việc càng nghiêm trọng hơn. Chờ xem, tất cả những người đã phụ lòng tôi, làm nhục tôi, tôi muốn các người phải trả giá bằng cả mạng sống!” Trương Tam Ngân nhảy lên xe ông ta, phóng nhanh mà đi.
Sắc mặt cảnh sát ngưng trọng, bọn họ nhận thấy ông ta rất có thể sẽ gây ra tai nạn chết người, vội vàng lên xe đuổi theo.
Có điều, bây giờ Trương Tam Ngân đã trở thành một kẻ liều mạng, một đường đấu đá lung tung, cũng không đi đường lớn, xe cảnh sát không bao lâu lập tức mất dấu.
Cùng lúc đó, Trương Nặc Thủy ở trong khách sạn Royal Hot Spring của tập đoàn Hoàn Kỳ cũng tức giận không thôi.
Ông ta đã hao hết tâm cơ, trả giá đại giới để lấy lòng Lộ Tây, nhưng kết quả là, ông ta không những không nhận được dự án Michelle, hơn nữa còn vì Lộ Tây mà chọc giận người phụ trách chính thức của dự án Michelle, Michelle Lord.
Lần này tập đoàn Hoàn Kỳ đúng là tổn thất nghiêm trọng rồi.
Trương Nặc Thủy giận điên lên, hận không thể chặt Lộ Tây ra thành tám khúc! “Không cam lòng, thật không cam lòng!” Trương Nặc Thủy lẩm bẩm: “Dự án Michelle, tôi phải có được được nó!”
“Nhưng mà, quan hệ giữa Michelle Lord và Diệp Huyền Tần tốt như vậy, muốn đoạt từ trong tay của Michelle Lord đúng là không có khả năng.
“Xem ra, chỉ có thể mời “Vương” ra tay mà thôi.
Hạ quyết tâm, Trương Nặc Thủy vội vàng đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi tìm “Vương”.
Ông ta vừa mới bước ra khỏi văn phòng đã đụng phải Lộ Tây.
Trương Nặc Thủy trừng mắt, ghét bỏ nhìn bà ta, quay người tránh đi, không thèm để ý đến bà ta nữa.
Sự chênh lệch lớn giống như mặt sông so với mặt biển này khiến cho trong lòng nhận không ra là tư vị gì, có điều bà ta vẫn lịch sự gọi Trương Nặc Thủy lại.
“Ngài Trương thân mến, xin ngài dừng bước.”
Trương Nặc Thủy dừng bước, nói: “Tại sao bà vẫn còn chưa đi?”
Vẻ mặt Lộ Tây áy náy nói: “Ngài Trương, trước tiên tôi thành thật xin lỗi ngài vì đã không giúp gì được ngài trong dự án Michelle. Nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ bị buộc phải làm như vậy, hy vọng ngài Trương có thể thông cảm.
Trương Nặc Thủy: “Tôi cũng lười chấp nhặt với bà, nhanh xéo đi, đừng để cho tôi nhìn thấy bà nữa.”
Lộ Tây vội vàng nói: “Ngài Trương, xin ngài hãy nghe tôi nói. Bây giờ tôi đã bị tập đoàn Michelle vứt bỏ. Mấy ngày nay Đại sứ Jack cũng sắp trục xuất quốc tịch của tôi, tôi đã cùng đường tuyệt lộ rồi.”
“Bây giờ tôi rơi vào hoàn cảnh nông nỗi như vậy, tất cả đều là vì giúp ngài Trương giành được quyền hợp tác trong dự án Michelle. Vì vậy, ngài phải chịu trách nhiệm cho tình cảnh hiện tại của tôi.”