Tử Hàm ra tay, việc gì phải thông báo cho Diệp Huyền Tần chứ.
Anh chắc chắn quen biết Tử Hàm, hai tấm vé này nhất định cũng là của Tử Hàm tặng cho.
Từ Lam Khiết vội vàng hỏi: “Huyền Tân, vé của chúng ta là của Tử Hàm đưa cho à?”
Diệp Huyền Tân mỉm cười, coi như là ngầm thừa nhận.
Bây giờ anh vẫn chưa thể để lộ thân phận “Diệp tông sư” được.
Nếu để cho kẻ thù không đội trời chung – “ông chủ” biết được, chắc chắn sẽ không dám tiếp tục giao chiến với anh nữa.
Nếu như vậy thì bản thân anh sao có thể diệt trừ tận gốc các phần tử xấu và “ông chủ” được đây.
Hiện tại người biết được thân phận của anh chỉ có Tử Hàm và người của hiệp hội võ thuật tỉnh Hà Sơn mà thôi.
Tử Hàm sẽ không nói ra ngoài, người ở trong hiệp hội chỉ nhánh tỉnh Hà Sơn đã bị anh cảnh cáo nên cũng sẽ không dám lan truyền ra ngoài!
Rất nhanh, Tử Hàm và kẻ địch đã chạm mặt nhau.
Ông ta nhanh chóng xông vào đám địch, giống như giao long xuống biến Cây bút trong tay Tử Hàm hoặc là chấm, hoặc là hất, hoặc là đánh, phát nào cũng trúng mục tiêu, lần nào ông ta ra tay là lại một người ngã xuống.
Trong chớp mắt, xác nằm la liệt bên cạnh ông tai Giết người quyết đoán, khí thế dâng trào hơn cầu vồng!
Danh hiệu “Kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn” đã nói lên tất cả!
Mọi người đang chăm chú theo dõi, đột nhiên một tiếng nhạc vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người “Sóng dâng, sóng trào, sông dài nghìn dặm không ngừng chảy xiết…”
Mọi người cau mày: là ai, giờ này mà còn có tâm trạng nghe nhạc.
Bọn họ nhìn về hướng âm thanh phát ra Một người đàn ông vạm vỡ ngồi trên con xe mô tô, không biết từ đâu đến, lao vào quân địch như tên bản.
Anh ta khoác áo tơi, bay phấp phới trong gió.
Trên chiếc xe máy còn bật lên bài hát khí thế rất hào hùng Trông thật oai phong!
Chỉ đáng tiếc, anh ta đội mũ bảo hiểm nên không nhìn rõ mặt.
Diệp Huyền Tân nhếch môi: thẳng chó, dám cướp spotlight của mình!
Chốc nữa mình phải xuất hiện hoành tráng hơn anh ta!
Sau khi đến gần quân địch, anh ta nhảy xuống xe.
Chiếc xe vẫn phi rất nhanh, lao thẳng vào quân địch, đâm ngã bảy, tám người trong tích tắc.
Người đàn ông vạm vỡ bỏ mũ xuống, đó chính là Độc Lang – sĩ quan Trấn Huy.
Nhưng vì khoảng cách quá xa nên mọi người không thể nhìn rõ gương mặt của anh ta.
Độc Lang dùng mũ bảo hiểm làm vũ khí, xông đến đánh địch.
Bing bing bing bing Cứ khi nào có âm thanh phát ra thì có từng đấy kẻ địch ngã xuống.
Chưa đầy ba phút, chiếc mũ bảo hiểm đã bị vỡ, Độc Lang lại dùng tay không đánh tiếp.
t hành động của anh ta đều diễn lũng mãnh” một cách hoàn hảo!
Mọi người xung quanh nhìn mà sục sôi bầu nhiệt huyết.
“Mẹ nó, dũng mãnh, anh ta dũng cảm quá, quả thật là mãnh long quá giang!
“Sức mạnh của anh ta, chắc chắn không thể nào xếp dưới Tử Hàm được, lại có một kẻ giết người mới nữa nổi lên”
“Ở biên giới mọi người đang bàn tán, Diệp tông sư còn mời một người bí ẩn đến giúp một tay, chắc chắn là anh ta được Diệp tông sư mời đến rồi!”
“Diệp tông sư dũng mãnh như hổ, người anh mời đến giúp cũng ngầu không kém!
Độc Lang và Tử Hàm rất nhanh đã hợp lại đánh địch.
Quả thật là một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, số lượng kẻ địch ngã xuống đột nhiên tăng lên chóng mặt.
Đây mới chỉ trôi qua nửa giờ đồng hồ, mà đã có ba, bốn trăm kẻ địch nằm la liệt dưới đất.
Bây giờ bọn họ đang giẫm lên người quân địch để chiến đấu.
Tuy nhiên, chỉ có hai người bọn họ đối đầu với mười nghìn kẻ thù, nên cũng dần dần lộ ra mệt mỏi thậm chí còn có chút kiệt sức.
Độc Lang suýt chút nữa bị kẻ địch dùng ống thép tấn công từ phía sau! Cơn giận giữ của Độc Lang đã lên tới đỉnh điểm.
Độc Lang không quan tâm đến kẻ địch khác nữa, chỉ nhào về phía tên đầu trọc, khiến anh ta ngã nhào xuống đất, Độc Lang đấm vào mặt đối phương như mưa rào.
“Con mẹ mày, dám đánh ông đây, tao sẽ đấm chết mày”