Liễu Thành Gia nói: “Ông đây đương nhiên biết Diệp Huyền Tần đang ở trong quan tài, nhưng người ta hỏi là Liễu Việt Bản mà.”
Hai tên vệ sĩ soạt một tiếng quỳ xuống đất: “Trong quan tài là… là cậu chủ!”
“Cái gì?”
Liễu Thành Gia và Liễu Yên Nhi như muốn nổ tung, vội vàng lật nắp quan tài lên.
Nằm trong quan tài quả thật là Liễu Việt Bản.
Giờ phút này, toàn thân cậu ta dường như đã nhuộm đẩy máu đỏ, xem ra chỉ còn sót lại hơi thở mỏng manh.
Liễu Việt Bân suýt không thở nồi: “Bố sẽ báo thù cho con!”
Aaaa!Liệu Thành Gia như muốn điên rồi.
Ông ta cực kỳ yêu thương đứa con trai nhỏ này, lại bị một tháng con rời đánh đến mức chỉ còn sót lại chút hơi tàn
Sỉ nhục! Vô cùng nhục nhất
“Đưa đến bệnh viện, mau đưa đến bệnh viện Tiếng la của Liễu Yên Nhi gần như khản đặc
Người làm của nhà họ Liễu bận bịu mang Liễu Việt Bản từ trong quan tài khiêng ra, khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Ánh mắt như muốn ăn thịt người của Liễu Thành Gia hưởng về phía hai tên vệ sĩ đi theo Liễu Việt Bản.
Hai tên vệ sĩ vẫn còn run lẩy bẩy nói: “Ông… ông Gia, Diệp Huyền Tần có lời muốn chúng ta chuyển đến ông.”
“Trong vòng ba ngày tới, nếu như người nhà họ Liễu không tới nơi hắn chịu đòn nhận tội, hắn ta sẽ bắt cả nhà họ Liễu vào tù.
Liễu Thành Gia nghiến răng nói: “Tôi hỏi hai người, lúc Diệp Huyền Tần đánh Việt Bân, hai người các người ở đâu?”
“Tại sao hai người không có một chút thương tích nào?”Hai tên vệ sĩ liên tục dập dầu xin tha: “Chúng tôi đáng chết, là do chúng tôi bảo vệ không tốt, chúng tôi thật đáng chết
Liều Thành Gia nói: “Biết mình đáng chết thì tôi sẽ thành toàn cho hai người, ra tay như vậy tôi cũng không cần phải phiền lòng.”
Ông ta móc súng ta, bắn hai người hai phát súng. Hai tên vệ sĩ nằm trong vũng máu, run rẩy một hồi rồi không cử động nữa.
Liễu Yên Nhi nơm nớp lo sợ nói: “Bố, con tiếp theo con nên làm gì đây?”
“Cái tên họ Diệp này, mềm không được cứng cũng không xong, hay là… mời anh con tới xử lý hắn đi.”
Liễu Thành Gia lắc đầu: “Bây giờ, cho dù có giết Diệp Huyền Tần cũng không đủ để giải nỗi hận trong lòng bố nữa rồi.”
“Bố muốn khiến cho nhà họ Diệp ở thủ đô đến đây ta tôi!”
“Tôi của bọn họ là sinh ra đứa con như Diệp Huyền Tần, thật đáng chết”
Liễu Yên Nhi hít vào một hơi: “Bố, hiện tại chúng ta lập tức bắt đầu kế hoạch chiếm đoạt nhà họ Diệp sao?”
“Hình như thời cơ văn chưa chín muối lắm.” Liêu Thành Gia nói: “Không bận tâm được nhiều như vậy.”
“Có anh con làm chỗ dựa, kế hoạch chiếm đoạt nhà họ Diệp của chúng ta xác xuất thành công lên đến chín mười phần ”
Ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho bà cụ Diệp, cũng chính là gia chủ của nhà họ Diệp ở thủ đô.
Bà cụ Diệp là bà nội của Diệp Huyền Tần.
Năm đó chính vì bà ta xem thường Diệp Huyền Tần, cho nên mới khiến cho Diệp Huyền Tần chịu bất công khi còn trong gia tộc.
Thay anh trai song sinh của mình ngồi tù cũng chính là do bà cụ Diệp định đoạt.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nổi, bên kia truyền đến âm thanh “hiền lành tử tế”: “Ông Gia, buổi tối tốt lành.”
“Thật hiếm khi ông chủ động gọi cho bà già này.”
Liễu Thành Gia tức giận nói: “Bà cụ Diệp, lần này tôi gọi điện thoại là muốn hỏi bà một việc ”
“Người nhà họ Diệp ức hiếp người nhà họ Liễu tôi, thậm chí còn làm gãy hai chân con trai tôi, có phải do bà sai khiến không?”
Bà cụ Diệp lập tức khẩn trương: “Cớ sao ông lại hỏi như vậy?”.
“Người nhà họ Diệp tôi sao dám động vào người nhà họ Liễu chứ? Chắc chắn là ông đã hiểu lầm rồi.”
Liễu Thành Gia: “Chứng cứ rành ngày trước mắt, làm sao tôi hiểu lầm cho được đây?”
“Cái tên Diệp Huyền Tần kia đánh con gái tôi, làm gãy hai chân con trai tôi, món nợ này tinh thể nào đây?”
Bà cụ Diệp lập tức nổi giận mắng chửi: “Thật sự là do cái thằng con rơi kia gây nên.”
“Ông Gia đừng nóng giận, Diệp Huyền Tần đã bị trục xuất khỏi gia tộc tôi, đã không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa rồi.”
“Ông cứ tùy ý xử lý nó.”
Giọng điệu Liễu Thành Gia hằn học nói: “Xem như Diệp Huyền Tần đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng nó cũng là người của nhà họ Diệp.”
“Bà nói một câu đã bị trục xuất là có thể phủi sạch mọi trách nhiệm sao?”