“Lý Nguyên Đạo từng là thầy giáo của anh.”
“Nhưng mà trước giờ ông ta luôn coi thường anh, còn bắt nạt anh không ít lần.” Diệp Huyền Tần giải thích.
Từ Lam Khiết tỏ vẻ ngạc nhiên. “Huyền Tần, không ngờ quê anh thật sự ở thủ đô.”
“Nhưng lúc em nhìn giấy chứng nhận của anh, trên đó có ghi hộ khẩu là thành phố Lâm Hải mà.”
Diệp Huyền Tần đáp: “Sau này anh mới chuyển đến đó.”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Hóa ra là vậy.”
“Huyền Tân, bố mẹ của anh…vẫn đang ở thủ đô sao? Lúc rảnh chúng ta nên đến thăm họ một chút.”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Bọn họ đều đã chết.”
Từ Lam Khiết tỏ vẻ buồn bã: “Em rất tiếc.”
“Vậy chúng ta hãy bớt chút thời gian đi đốt chút vàng mã cho hai người.”
Diệp Huyền Tần đáp: “Được.”
Khi Vương Minh nói với Triệu Bất Độ rằng Diệp Tông Sư đồng ý nhận tiền và ra mặt giúp ông ta, Triệu Bất Độ gần như phát điên.
Mười mạng người nhà họ Triệu cuối cùng cũng có thể nhắm mắt rồi!
Diệp Tông Sư ra tay, Diệp Huyền Tần chắc chắn sẽ phải chết!
Ông ta ngay lập tức báo tin tốt này cho Chung Thanh và bà Mộ.
Lúc này, Chung Thanh và bà Mộ đang được hoãn thi hành án một năm, mới từ trong tù ra ngoài.
Nhưng họ không vui vẻ chút nào.
Hai người đã tốn tổng cộng mười bảy nghìn năm trăm tỷ đồng.
Bà Mộ còn mất một cánh tay.
Bây giờ họ chỉ hận không thể nuốt sống Diệp Huyền Tần.
Sau khi nghe được tin tức này, Chung Thanh và bà Mộ cũng vui mừng không kém.
Chung Thanh nói: “Nhanh lên, mau đi gặp người phát ngôn của Diệp Tông Sư.”
“Lần này bất kể giá nào cũng phải mời được Diệp Tông Sư ra tay.” Bà Mộ nói: “Người phát ngôn của Diệp Tông Sư là Lý Nguyên Đạo?”
“Tôi biết Lý Nguyên Đạo. Không ngờ tên này lại có thể bám được vào Diệp Tông Sư.”
Chung Thanh vô cùng mừng rỡ: “Bà Mộ, bà thật sự biết người phát ngôn của Diệp Tông Sư?”
“Có chút quen biết, như vậy khả năng mời Diệp Tông Sư ra tay sẽ càng lớn hơn nữa.”
Mười phút sau.
Triệu Bất Độ, Chung Thanh và bà Mộ đã tập trung tại phòng nghị sự của nhà họ
Chung, chờ Lý Nguyên Đạo đến
Gia chủ của nhà họ Trương là Trương Đại Thiên muốn tìm Xà Vương Tây Bắc đến giúp đỡ, nhưng sau khi biết rằng họ có thể mời Diệp Tông Sư ra tay, Trương Đại Thiên lập tức bỏ qua chỗ Xà Vương Tây Bắc, vội vã lên đường trở về.
Không lâu sau, Lý Nguyên Đạo đến.
Ba vị gia chủ rảo bước ra cửa, nhiệt tình chào đón ông ta tới.
Bà Mộ thậm chí còn khom lưng, cúi đầu chào Lý Nguyên Đạo: “Anh Lý đến chơi nhà, thật quá vinh hạnh cho chỗ ở của kẻ hèn này, haha, mời ngồi.”
Lý Nguyên Đạo ngồi vào chỗ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Trước giờ Bà Mộ vẫn thường gọi ông ta là “Nguyên Đạo”, nhưng giờ nhờ bám được vào Diệp Tông Sư, ông ta đã trở thành “anh Lý”.
Haha, quá tuyệt vời.
Lý Nguyên Đạo nhấp một ngụm trà, Chung Thanh nóng lòng hỏi: “Ông Lý, loại trà này là trà Đại Hồng Bào, sản lượng hằng năm chỉ có vài trăm cân, có hợp khẩu vị của ông không?”
Lý Nguyên Đạo gật đầu: “Ừm, cũng không tệ lắm.”
Chung Thanh ngay lập tức hỏi quản gia: “Nhà chúng ta còn bao nhiêu trà Đại Hồng Bào?”
Quản gia đáp: “Còn khoảng một cân ba lang.”
Chung Thanh nói: “Được, vậy gói cẩn thận vào, tặng cho ông Lý uống.”
“Vâng. Quản gia vội vàng rời khỏi. Nhất thời, Lý Nguyên Đạo vì được tiếp đãi quá chu đáo mà kinh sợ. ăn trên ngồi trước khiến ông ta ngay cả tư
Một Chung Thanh từng vô cùng xa cách, cách nói chuyện như người hầu trong nhà cũng không có.
Mà giờ đây, ông ta lại trở thành đối tượng cho bọn họ nịnh bợ.
Sức mạnh của Diệp Tông Sư quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lý Nguyên Đạo không khách sáo nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Như các người đã biết, Diệp Tông Sư tương đối khiêm tốn, sẽ không tùy tiện ra tay.”
“Lần này có mời được ông ấy hay không, còn phải xem thành ý của các người như nào.”
Bà Mộ thận trọng hỏi: “Xin hỏi phí ra tay của Diệp Tông Sư là…”
Lý Nguyên Đạo duỗi ra năm ngón tay.