Nhã Mẫn trầm ngâm suy nghĩ, chuyện Triệu Long quen biết người trong bệnh viên cô cũng hiểu rõ.
“Vậy ông có thể nói bọn họ xem bệnh cho cha tôi không?”
“Tất nhiên đang xem bệnh đó thôi, chuyện hôn sự thì sao?”
“Tôi đồng ý.” – Nhã Mẫn nghiến răng, cô không thể từ chối Triệu Long, anh ta có thể cứu bố cô, cứu em trai cô, còn giúp đỡ được Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đứng một bên tức đến nổi gân trán, không ngờ cái tên này còn mặt dày đến mức giành hết công lao.
“Chị, không được đồng ý với anh ta, anh ta không xứng.”
“Huyền Tần, mặc kệ những cái khác đi, riêng chuyện tìm bác sĩ là quá đủ rồi. Mấy hôm trước chị đi bệnh viện, hẹn mãi vẫn không thể gặp được trưởng khoa.”
Diệp Huyền Tần không ngờ chỉ với một chút này đã có thể khiến Nhã Mẫn cảm động.
“Triệu Long, anh còn thứ gì chuẩn cho chị tôi không?”
“Không.”
“Nhưng tôi thì còn đó.”
Anh đưa tay chỉ về những ngọn núi trập trùng quanh làng, nói:
“Chị Nhã Mẫn, nhìn này.”
Nhã Mẫn nhìn xung quanh một cách khó hiểu. Dân làng cũng theo dõi và quan sát xung quanh.
Bùm!
Bang bang bang!
Một tiếng động lớn liên tục phát ra từ các đỉnh đồi xung quanh. Sau đó, những chùm pháo hoa bay lên bầu trời.
Những làn khói màu có bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm và tím.
Nó giống như một hàng rào màu bao phủ ngôi làng nhỏ miền núi này.
Màu sắc sặc sỡ làm cho ngôi làng miền núi nhỏ này trở nên tuyệt đẹp,
Ngôi làng nhỏ đổ nát lập tức biến thành chốn thần tiên. Khung cảnh thật tráng lệ, tất cả mọi người không thể không cảm thán.
“Thật ngoạn mục, thật ngoạn mục.”
“Những quả pháo hoa này phải tốn rất nhiều tiền, ít nhất 100 triệu.”
“100 triệu bắn pháo hoa, ai có thể giàu vậy chứ?”
‘Những quả pháo hoa này chẳng là gì cả. Trọng tâm là nhân lực. Phải bố trí bao nhiêu người trên ngọn núi này để cùng lúc đốt những quả pháo hoa này.”
Nhã Mẫn đang điếng người, cô cảm động đến mức suýt khóc.”