“Loại người chỉ biết làm khó xử anh thì không được coi là bạn của anh.”
Từ Lam Khiết: ” . . .”
Diệp Huyền Tần anh đã tự mãn!
Lúc này, Chuột Con ôm Uyển Nhi đi ngang qua từ nơi này.
Uyển Nhi nhìn thấy Tôn Phương thì vội vàng vươn hai tay, hô: “Ông Tôn ôm, ông Tôn ôm.”
“Ai, được rồi, được rồi.” Tôn Phương cưng chiều ôm Uyển Nhi vào trong ngực: “Uyển Nhi hôm nay có nghe lời không nào.”
Uyển Nhi gật gật đầu: “Ông ơi, Uyển Nhi rất nghe lời, đi tiêm mà hông khóc luôn.”
“Đúng rồi ông ơi, táo ông cho con con ăn hết rồi, không còn dư lại miếng nào luôn.”
Tôn Phương cười nói: “Ừm, Uyển Nhi thật ngoan.”
Xem ra trước kia Tôn Phương không ít lần trợ giúp Chuột Con.
Diệp Huyền Tần nói: “Tôn Phương, bệnh viện này hiện tại không có viện trưởng, ông lên làm viện trưởng trước đi.”
Gì?
Tôn Phương mừng đến chảy nước mắt.
Ông cũng đã từng tuổi này, vốn chỉ mong có thể chống chị đến về hưu đã là tổ tiên phù hộ rồi.
Ông thật sự không nghĩ tới, ông lại có thể đi được xa hơn một bước nữa!
Tổ tiên phù hộ… Không đúng, là sư phụ phù hộ mới đúng!
Người sư phụ này, quả nhiên nhận cũng không uổng mà!
Diệp Huyền Tần tự mình đưa Uyển Nhi vào ở trong phòng bệnh xa hoa.
Anh dặn Uyển Nhi sau khi đã dưỡng bệnh cho khỏe thì rời đi.
Uyển Nhi bâm sinh đã mắc bệnh tim, đây thật là nan đề của giới y học trên toàn thế giới, nhưng ở trong mắt Diệp Huyền Tần, nó cũng chỉ là mấy chứng bệnh thông thường mà thôi.
Chờ Uyển Nhi tu dưỡng thân thể đến trạng thái tốt nhất, Diệp Huyền Tần sẽ đích thân ra tay cứu giúp.
Chuột Con dỗ Uyển Nhi ngủ xong thì đi ra tìm Tôn Phương.
Anh ta đưa một tờ chi phiếu cùng với một cái thùng giao cho Tôn Phương, nói: “Chú Tôn, trong tấm thẻ này là toàn bộ tiền dành dụm của tôi.”
“Trong hành lí, là toàn bộ quần áo tôi để lại cho Uyển Nhi đến khi con bé mười hai tuổi.”
“Chờ sau khi tôi đi, làm phiền ông đưa mấy thứ này cho Diệp Huyền Tần, nhờ anh ấy hỗ trợ nuôi nấng con gái của tôi.”
“Nhờ ông nói với anh ấy, kiếp sau tôi có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp ân tình của anh ấy.”
Lão viện trưởng có điểm khó chịu: “Chuột Con, tôi cảm thấy hiện giờ cậu không nên bỏ cuộc.”
“Sư phụ của tôi có y thuật cao siêu, nói không chừng có thể trị hết bệnh ung thư của cậu thì sao.”
Chuột Con chua xót cười: “Chú Tôn, chú cũng đừng an ủi tôi.”
“Tế bào ung thư của tôi đã lan ra toàn thân rồi, cho dù thần tiên hạ phàm cũng không đảo ngược lại được.”
“Ai ya, chỉ cần con gái của tôi có thể khỏe khỏe mạnh mạnh mà sống sót, tôi chết cũng nhắm mắt.”
Tôn Phương cảm khái vạn lần: “Ai, ông trời thật con mẹ nó không có mắt, người tốt sao lại sống không lâu kia chứ!”
Xương hầm, cá hấp, gà nồi đất, bún thịt, khoai tây xào.
Tiệc tối của nhà Từ Lam Khiết cực kỳ phong phú, hơn nữa tất cả đều là món Diệp Huyền Tần thích ăn.
Chỉ có bánh ngọt hoa hoè do bà ngoại làm, là thứ Từ Lam Khiết yêu nhất.
Nhưng mà Từ Lam Khiết cũng không tức giận, hôm nay Diệp Huyền Tần kiếm được thêm cho cô một cái bệnh viện, coi như khao anh đi.
Trước khi mở tiệc, Trần Uyên nói: “Chúng ta đưa ra một quy định đi, từ hôm nay trở đi, bất kể buổi tối bận đến cỡ nào, cũng phải về nhà ăn bữa tối.”
“Không thành vấn đề.”
“Con đồng ý.”
Mọi người đều giơ tay biểu quyết.
“Khai tiệc thôi nào.” Trần Uyên cười rồi phát đũa, mọi người ăn ngấu ăn nghiến.
Nhìn thấy người nhà thích ăn đồ mình làm như vậy, Trần Uyên cảm giác cực kỳ thành công.
Trên mặt bà ngoại cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy được.
Gia đình con gái mình hạnh phúc như vậy, bà cũng vui từ trong lòng.
Đương nhiên, nếu có trẻ con nữa thì càng hoàn mỹ.
Cơm nước xong, Từ Lam Khiết để chén đũa xuống, nói: “Diệp Huyền Tần, hiện tại anh có thể nói cho em chuyện ở bệnh viện được rồi chứ.””