Vào lúc này, cuối cùng Diệp Huyền Tân cũng lững thững bước tới.
Anh nói với Tham Lang: “Cậu đợi ở đây nhé, tôi đi gặp gia đình của Ngô Niệm Từ.”
“Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là loại gia đình như thế nào mới có thể dạy dỗ ra được cái thứ vô học như vậy.”
Tham Lang gật đầu: “Anh ơi, nếu anh cần gì thì anh cứ việc căn dặn em ạ.”
“Đại đội Quân Hàm của chúng ta sẽ tới đây ngay thôi.”
*Ừ” Diệp Huyền Tân ôm bài vị, rồi anh cất bước tiến vào nhà họ Ngô.
Nhưng ngay khi vừa bước chân vào thì Diệp Huyền Tân đã lập tức nổi cơn thịnh nộ, lửa giận của anh bốc lên ngùn ngụt.
Các thành viên trong gia đình Ngô Niệm Từ đang ngồi ở bàn chính ăn tối. Họ đang lấy lòng, nịnh hót, và tâng bốc Chung Chí Minh.
Cả gia đình trò chuyện và cười đùa, thật là vui vẻ biết bao.
Ấy thế mà nhìn sang gia đình của Ngô Ngọc Tâm thì lại thấy họ bị bỏ lại trong một góc, không có một ai để ý tới họ.
Thậm chí họ còn không có nổi một chỗ ngồi!
Gan của người nhà họ Ngô cũng lớn lắm rồi, còn dám xúc phạm đến gia đình của liệt sĩ được đặc cấp!
Diệp Huyền Tân đang định bùng nổ thì Ngô Ngọc Tâm đã vội chạy tới: “Anh Tân, anh Diệp Huyền Tân đưa bài vị của Sát Lang cho Ngô Ngọc Tâm: “Ngọc Tâm, em cầm lấy bài vị của anh trai em trước đi.”
“Vâng” Ngô Ngọc Tâm đón nhận bài vị rồi ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng lau chùi chiếc bài vị.
Diệp Huyền Tân bước những bước dài tiến thẳng đến trước mặt nhà họ Ngô ở chỗ bàn chính.
Anh lạnh lùng nhìn Ngô Bội Thanh: “Ông là chủ nhân của nhà họ Ngô phải không?”
Ngô Bội Thanh chẳng có mấy thiện cảm trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu lại là ai thế?”
Ngô Niệm Từ vội vàng giải thích: “Ông nội ơi, anh ta là bạn chiến đấu của Ngô Nhất Trí đấy ạ”
Chung Chí Minh vội vã nói thêm: “Anh ta là người nuôi chó trong quân đội đó ạ”
Ngô Bội Thanh thờ ơ nói: “Cái thứ cả ngày giao du với súc vật, vậy mà lại dám vô lễ như vậy ở nhà họ Ngô của tôi sao?”
“Cậu cút ra ngoài đi, chỗ này không phải là nơi cậu có thể đến.”
Diệp Huyền Tân cười giễu cợt: “Xem ra là tôi đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của nhà họ Ngô rồi”
“Các người thờ ơ tiếp đón gia đình liệt sĩ được đặc cấp, nhưng lại chiêu đãi người có thể là tên giết chết quân nhân. Gia đình họ Ngô như thế này, đừng giữ lại thì hơn”
Chung Chí Minh là người của gia đình nhà họ Chung, chủ của nhà họ Chung là Chung Thanh, cô ta có thể là đầu sỏ gây nên cái chết của Sát Lang.
Cũng chẳng quá lời khi nói răng Chung Chí Minh chính là kẻ giết chết quân nhân.
Phụt!
Mọi người trong nhà họ Ngô đều không nhịn được cười phá lên.
Một người đàn ông nuôi chó trong quân đội lại muốn đe dọa gia đình họ Ngô là “đừng giữ lại thì hơn”
Là ai đã cho anh dũng khí như thế chứ.
Ngô Bội Thanh giận tím mặt: “Láo xược!”
“Gia đình họ Ngô của tôi có số thủ tục quan trọng bị kẹt trong tay của trưởng khu Lưu, mà cậu Chung có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này. Vì thế chúng tôi chiêu đãi cậu ấy cũng là lẽ thường phải làm thôi.
“Cậu muốn ba người họ được ngồi xuống sao? Vậy để bọn họ giúp chúng tôi giải quyết các thủ tục trước đi, sau đó thì lại bàn tiếp.”
Chung Chí Minh bật cười ha ha: “Thưa ông, ông nghĩ nhiều rồi ạ. Anh ta chỉ có tiếp xúc với súc vật, vậy thì làm sao mà có thể quen biết được trưởng khu Lưu chứ”
“Đây không phải là xúc phạm trưởng khu Lưu sao ạ?”
Ngô Bội Thanh cười và nói: “Ông chỉ đang nói đùa thôi mà”
Chung Chí Minh nói: “Thưa ông, cháu vừa mới liên lạc với trưởng khu Lưu rồi, bây giờ chắc ông ta cũng đến rồi đó ạ”
“Chúng ta chắc phải đi ra ngoài để nghênh đón chứ?”
Ngô Bội Thanh vội vàng gật đầu: “Đi, đi thôi, trưởng khu Lưu đã cất công đến tận nơi, nhất định phải ra cửa nghênh đón.”
Gia đình nhà họ Ngô không còn để ý đến Diệp Huyền Tân nữa, họ tràn ra ngoài cửa như ong vỡ tổ để chuẩn bị tiếp đón trưởng khu Lưu.
Ngô Ngọc Tâm vẻ mặt buồn bực nói với Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp, ngại quá, gia đình em để anh phải chê cười rồi.”
Diệp Huyền Tân vuốt tóc Ngô Ngọc Tâm: “Ngọc Tâm, em có nhớ những gì anh đã nói với em không?”
“Dù trời có sụp xuống, anh cũng sẽ chống đỡ cho eml”
“Anh có thể hứa với mọi người rằng ngày hôm nay, chẳng những anh có thể để bài vị của Nhất Trí vào nhà thờ tổ tiên, mà anh còn sẽ đặt bài vị của cậu ấy ở vị trí cao nhất nữa.”
“Đi thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài xem náo nhiệt nào.”