Chương 2278:
Bao Nghĩa Đình lắc đầu: “Không có.”
Người phụ nữ nói: “Nghĩa Đình, cậu đừng gạt tôi, tôi nhìn vẻ mặt của cậu không giống bình thường”
Bao Nghĩa Đình không giả vờ được nữa, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Được rồi, tôi nói thật với chị, Miêu Nhất Chỉ xác thực đã xảy ra chút chuyện. Chẳng qua cụ thể là chuyện gì bà cũng đừng hỏi, đến đó bà sẽ biết. Cho dù bà hỏi tôi, tôi cũng sẽ không nói.”
Vừa nghe nói Miêu Nhất Chỉ xác thực đã xảy ra chuyện, sắc mặt người phụ nữ thay đổi trong nháy mắt, vội vàng nói: “Được, bây giờ chúng ta đi tìm Miêu Nhất Chỉ thôi”
Bà ta thu thập xong đồ đạc rất nhanh chóng, mang theo con trai đi theo phía sau Bao Nghĩa Đình đi tìm Miêu Nhất Chỉ.
Hai đứa bé hưng phấn vô cùng, nhảy nhảy nhót nhót đi phía trước, cả đường đều cười nói vui vẻ.
Bao Nghĩa Đình nhìn bé Cún cứ luôn che lại miệng túi bên trái, hiếu kỳ hỏi: “Bé Cún, bên trong cái túi bên trái của cháu có bảo bối gì thế, có thể cho chú nhìn một cái không?”
Bé Cún thần thần bí bí nói: “Chú Đình, bên trong túi này đựng viên đường. Lần trước mẹ mua đường cho chúc cháu, rất ngọt, cho nên cháu giữ lại một viên cho bố ăn”
“Chú Đình, đợi lần sau mẹ lại mua viên đường, cháu sẽ giữ lại cho chú, được không?”
“Được!”
Trong lòng Bao Nghĩa Đình có chút chua xót, nhẹ gật đầu.
Ngay cả Độc Lang cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thế giới chết tiệt này thật là không công bằng. Tại sao lại tặng cho cái lão Miêu Nhất Chỉ xấu xa kia hai đứa con hiểu chuyện như vậy, còn có một người vợ vô cùng hiền lành!
Anh ta hạ quyết tâm trong lòng, đến lúc đó sẽ khuyên nhủ Diệp Huyền Tân để anh tận lực không xuống tay với phụ nữ cùng trẻ nhỏ. Bọn họ đều vô tội.
Độc Lang cảm thấy, dựa vào sự hiểu biết của bản thân đối với Diệp Huyền Tân, anh đại khái cũng sẽ không hạ thủ với phụ nữ và trẻ nhỏ.
Rất nhanh bọn họ đã tới đình Thiên Kiều.
Tại đình Thiên Kiều, đại vu Miêu Nhất Chi vẫn đang quỳ rạp trên đất, Diệp Huyền Tân đứng ở một bên, cao cao tại thượng.
Diệp Huyền Tân nhìn thấy phụ nữ cùng trẻ nhỏ thì không khỏi nhíu mày.
Vốn dĩ anh cho rằng vợ con của đại vu Miêu Nhất Chỉ phải là hạng người trông hung thần ác sát, nhưng lại không ngờ bọn họ lại thuần phác lương thiện thế này, thế này thì sao anh có thể xuống tay cho được.
Hai đứa trẻ nhìn thấy bố chúng quỳ trên mặt đất thì vội vàng chạy chậm tới: “Bố ơi, cuối cùng cũng gặp được bố rồi, hai chúng con nhớ bố muốn chết”
“Bố ơi, nhanh nếm thử một chút đi, đây là viên kẹo con giữ cho bố, ngọt lắm”
“Bố ơi, sao bố lại quỳ trên mặt đất thế, nhanh đứng lên đi”
Nhưng mà không ngờ đại vu Miêu Nhất Chỉ lại lần lượt đẩy hai đứa bé ra: “Cút ngay cho tao, ai là bố mày!”
Hai đứa bé bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc mà nhìn bố của chúng.
Bố bị làm sao vậy?
Tại sao lại đánh chúng nó?
Hai đứa bé ủy khuất khóc nấc lên.
“Bố ơi, có phải chúng con đã làm sai chuyện gì hay không, khiến cho bố tức giận?”
“Bố ơi, bố đừng tức giận, con với em trai biết sai rồi, lần sau chúng con nhất định sẽ sửa”
“Bố ơi, đây là kẹo mà con và em trai cố ý giữ lại cho bố, bố ăn xong khẳng định sẽ bớt giận, kẹo ăn rất ngon”
Đại vu Miêu Nhất Chi dùng tay hất văng viên kẹo đi: “Cút đi, ai mẹ nó thèm ăn viên kẹo thừa của chúng mày!”
Người phụ nữ sớm đã giận dữ đến mức mặt đỏ bừng.
Hai đứa bé này chính là mạng của bà, bây giờ con mình bị ức hiếp, thậm chí người ức hiếp còn là bố ruột của chúng, bà tức đến không thở nổi.
Ranh giới cuối cùng của bà đã bị chạm tới.
Bà trực tiếp chạy tới, ôm hai đứa bé vào trong ngực, quát ầm lên về phía đại vu Miêu Nhất Chỉ: “Tên điên này, con mẹ nó ông cái đồ điên này, ông có phải bị điên rồi không!”
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, sao ông có thể đối xử với con của mình như thế!”
Đại vu Miêu Nhất Chỉ lạnh lùng nói: “Cút đi, nhỡ kỹ cho ông đây, từ giờ trở đi bà không còn là vợ tôi nữa, mà bọn nó cũng không phải con tôi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Sống chết của các người không có chút quan hệ nào với ông đây hết!”
Cái gì!
Người phụ nữ cắn chặt hàm răng, sắc mặt xanh xám: “Ông có gan lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa!”
Đại vu Miêu Nhất Chỉ nói: “Tôi nói, sau này sống chết của các người không có chút quan hệ nào với ông đây hết. Dù là hiện tại các người chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nhíu mày chút nào!”