Diệp Huyền Tân lại chắp hai tay sau lưng và nhằm mắt nghỉ ngơi Tốc độ của cung tên không phải là thứ mà mắt thường có thể bắt được.
Diệp Huyền Tân muốn dùng “thính giác” để theo dõi cung tên của anh ta.
Mọi người đều cười.
Tên nhóc này thậm chí còn nhắm mắt lại.
Lần này thì ngay cả có là thần tiên thì cũng buộc phải chết.
Vút!
Mũi tên dài rời khỏi cung, Nó phóng thẳng về phía Diệp Huyền Tân như một tia chớp.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn không nhìn thấy thân mũi tên, chỉ thấy một tia bóng mờ xẹt qua trước mắt.
Đồng thời, Diệp Huyền Tân cũng bắt đầu di chuyển.
Tay anh nhẹ nhàng vẫy một cái, Không có chuyện gì xảy ra Chiếc kim bạc thực sự quá nhỏ và quá nhanh khiến người bình thường không thể nhận ra.
Chỉ thấy mũi tên đã sắp bắn trúng Diệp Huyền Tân, lại không thể ngờ lúc này lại có kim loại giòn vang “tinh” một tiếng Ngay sau đó, mũi tên từ chính giữa mà tách ra làm đôi, lướt qua Diệp Huyền Tân mà không làm anh bị thương chút nào.
Cái gì?
Tròng mắt của mọi người gần như rớt xuống đất, Tên nhóc này nhắm mắt mà vẫn có thể dùng kim bạc hóa giải cung tên của Xà Vương Tây Bắc!
Cậ ậu ta là thần sao?
Nhưng ngay cả các vị thần cũng không thể làm được điều này.
Bạch Phụ Lưỡng khẽ giật mình rồi sau đó bật cười.
Người đàn ông mà chị đây xem trọng đương nhiên không thể là người tâm thường.
Xà Vương Tây Bắc cũng chết lặng, tay cầm cung vẫn đang khẽ run.
Kỹ thuật bắn cung mà anh ta tự hào nhất đã bị Diệp Huyền Tân hóa giải một cách dễ dàng.
Đây là một bậc thầy!
Sau một thời gian hụt hãng, đôi mắt của Xà Vương Tây Bắc lại nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Cuối cùng anh ta đã gặp được một cao thủ khiến anh ta phải vận dụng toàn bộ năng lực để đối phó rồi Anh ta cười ba tiếng: “Cậu Diệp, kỹ năng thật tốt, cậu xứng đáng để ta phải dốc hết sức mình.”
Trong vô tình, cách anh ta gọi Diệp Huyền Tân đã chuyển từ “Tên họ Diệp” thành “cậu Diệp”
Anh ta cùng lúc rút ba mũi tên và gài lên dây cung.
“Cậu Diệp, đỡ đòn đi.”
Diệp Huyền Tân vẫn nhẹ nhàng và nhàn nhạt nhắm mắt lại.
Cánh tay khẽ run lên, trong tay anh hiện ra ba cây kim bạc.
Vút vù vù! Ba mũi tên rời khỏi dây cung, rồi lao về phía Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân cũng tương tự vẫy nhẹ cánh tay, phóng ra ba cây kim bạc.
Kim bạc và mũi tên va vào nhau giữa chừng.
Tỉnh tỉnh tinh!
Ba tiếng kim loại vang lên, cả ba mũi tên đều rơi xuống đất.
Vẻ mặt Xà Vương Tây Bắc ngưng trọng, đồng tử co rụt lại Sức mạnh của chàng trai này năm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Điều khiển ba cây kim bạc khó gấp hàng chục lần điều khiển một cây kim bạc.
“Làm lại!”
Xà Vương Tây Bắc gầm lên, cùng lúc lấy ta sáu mũi tên đặt lên dây cung “Cũng đến lúc phải kết thúc rồi” Trên tay Diệp Huyền Tân lại xuất hiện bảy cây kim bạc.
Vút vù vù!
Tỉnh tỉnh tỉnh!
Sáu mũi tên bị kim bạc bản xuống.
Một cây kim bạc dư ra trực tiếp đâm vào ngực của Xà Vương Tây Bắc.
Xà Vương Tây Bắc lui về phía sau hai bước, trên mặt tràn đầy đau buồn.
Anh ta đã bị đâm trúng.
Tuy không đau nhưng đồng nghĩa với việc anh ta đã thua.
Chỉ với một cây kim bạc mà bẻ gấy kỹ thuật bắn cung của anh ta, Thua một cách mơ hồ và hoàn toàn triệt để.
AI Xà Vương Tây Bắc nhìn lên trời và gầm lên.
Tại sao…tại sao anh ta lại để thua trong tay cậu thanh niên trẻ tuổi như vậy?
Tại sao, cả đời này anh ta đã hết lòng tập luyện, vậy mà lại để thua trước mấy cây kim bạc trong tay một người trẻ tuổi?
Anh ta giống như một tín đồ với đã bị sụp đổ, suy sụp và mất đi lý trí.
Bạch Phụ Lưỡng mỉm cười.
Trong ánh mắt cô ấy nhìn Diệp Huyền Tân ngoài yêu thích còn có thêm một phần ngưỡng một “Diệp Huyền Tân, anh đã không phụ lòng tình cảm mà Bạch Phụ Lưỡng em dành cho anh”
Diệp Huyền Tân đi tới giúp cô cởi bỏ dây thừng, từ trong tay lấy ra một cái bình sứ nhỏ: “Uống đi.”
Bình sứ nhỏ đựng đầy rượu xuất chinh, có thể chữa được mọi loại chất độc.
Bạch Phụ Lưỡng uống một hơi cạn sạch: “Thật tuyệt.”