Cuối cùng, khi bà nói xong rồi, bà lại rời đi.
Nhưng tình huống như thế, càng làm cho Diệp Huyền Tần càng mơ hồ hơn.
"Mẹ đang lo lắng cho Khiết nhi ăn bữa sáng không ngon sao, nên mẹ mới nói mình bồi bổ thêm cho cô ấy vỉ trứng gà hả? Chắc là thế rồi, gần đây khẩu vị của khiết nhi không được tốt, bây giờ ăn bụng dưới cũng mập lên.
Còn nữa, trước kia mẹ đâu có sợ mình hút thuốc đầu, hôm nay sao bỗng nhiên nói mình cai thuốc đi.Còn nói không tốt với trẻ con nữa là sao? Trong mắt của cha mẹ thì khiết nhi có bao nhiều tuổi, thì cô ấy vẫn còn là đứa bé mà thôi Đêm dài ở nhà họ Thiên, người tĩnh lặng.
Thiên Hành Kiện đã bị phế tử chi rồi, cậu ta chỉ nhờ người hầu giúp đỡ nằm xuống giường.
Bất luận là cậu ta cố gắng nhắm mắt như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không thể ngủ được.
Bây giờ, anh đã trở thành người tàn phế rồi, nên ở nhà họ Thiên ngay cả thực lực cũng không có, đừng nói chi đến địa vị.
Nếu như Từ Lam Khiết mà trở lại gia tộc, thì nhà họ Thiên này còn cho cậu ta sống yên ổn nữa hay sao? Sau này, bản thân cậu ta phải đi đâu đây? Cậu ta thở dài một hơi.
Két...!Trong đêm tối như mực, một tiếng động két...
bỗng nhiên truyền ra.
Đó là tiếng từ cửa tủ mở ra.
Thần kinh của Thiên Hành Kiện lập tức căng cứng lại, đầu tiên cậu ta nghĩ tới là có tới người ám sát.
Cậu ta muốn la to lên, thì bỗng nhiên một bàn tay ôn hòa bịt kín miệng cậu ta lại.
"Kiện nhi, đừng lên tiếng, là mẹ đây."
Toàn thân của Thiên Hành Kiện rung lên.
Đây là giọng mẹ của cậu-Kim Nhã Nam! Mẹ không phải đang lo chuyện năm đó bị lộ ra nên bị chiến thần Côn Luân trách phạt, nên đang chạy trốn rồi hay sao? Vì sao bà ấy lại xuất hiện ở phòng của cậu.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Thiên Hành Kiện ổn định lại cảm xúc của mình, mới tò mò hỏi.Kim Nhã Nam nói: "Kiện nhi, đừng nói chuyện, mẹ đưa con tới một nơi.
Đi đầu?" Thiên Hành Kiện hỏi lại.
Kim Nhã Nam lại trả lời: "Con đến đó rồi, thì con sẽ biết thôi. truyện tiên hiệp hay
Con đi không được, để mẹ công con đi.
Kim Nhã Nam giả dạng thành người hầu nhà họ Thiên, rồi bà công Thiên Hành Kiện trên lưng rồi đi ra khỏi nhà họ Thiên.
Bên ngoài nhà họ Thiên, đã có một chiếc xe đang chờ sẵn rồi.
Hai người lên xe, xe lập tức khởi động chạy đi.
Chiếc xe chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, thì dừng lại ở một ngôi nhà trong thân nhỏ Thiên Hành Kiện liếc mắt lập tức nhận ra cái thân nhỏ này, đây là thôn nhỏ thuộc phụ cận của nhà họ Thiên.
Người dân sống trongthôn này gieo trồng ngũ cốc hoa màu, họ cung cấp lương thực cho nhà họ Thiên để kiếm sống Kim Nhã Nam vác Thiên Hành Kiện trên lưng mình vào trong một ngôi nhà dân rách rưới.
Bên trong nhà dân này, có một dáng đàn ông to lớn cao ngạo, ông ta đang đứng đưa lưng về phía họ, và đang nghiên cứu một quyển sách.
Ông ta rất tập trung vào quyển sách đó, ngay cả việc hai người bước vào thì ông ta cũng không phát hiện được.
Thiên Hành Kiện tò mò nhìn người đàn ông kia, lại hỏi mẹ mình: "Ông ta là ai vậy?" Kim Nhã Nam đặt Thiên Hành Kiện lên ghế, rồi bà bước đến vỗ bả vai của người đàn ông kia.
"Huyết Vương, tôi đã nghe lời ông bảo, đưatiểu Kiện đến đây rồi."
Um."
" Người đàn ông kia trầm giọng trả lời, rồi ông ta xoay người nhìn sang Thiên Hành Kiện.
Mà Thiên Hành Kiện lúc này toàn thân đã run lên, thiếu chút nữa là té xuống ghế rồi.
Huyết Vương, ông ta là kẻ thù số một của Đại Hạ, điện chủ Huyết Vương, đó là Huyết Vương! Oh my god, Huyết Vương đã vào biên giới của Đại Hạ rồi sao, hơn nữa lại đang ở gần chiến thần Côn Luân đến như thế! Chuyện này càng đáng sợ hơn chính là, mẹ của cậu ta đã quy thuận cho Huyết Vương rồi! Một chuỗi tin tức này quá phức tạp, Thiên Hành Kiện mất thời gian rất lâu để có thể phụchồi lại tinh thần của mình.
Thật ra, cho tới bây giờ Thiên Hành Kiện cũng không biết, hai năm trước cha của cậu ta-Chiến thần Côn Luân, là do Huyết Vương giả mao.
Còn về phần Kim Nhã Nam quy thuận Huyết Vương, chắc là chuyện ngoài ý muốn rồi.
Trong quá trình Kim Nhã Nam chạy tội cho mình, thì bà ta vô tình gặp Huyết Vương.
Mà Huyết Vương lại cưỡng ép Kim Nhã Nam để cho bà ta hai lựa chọn.
Một là quy thuận ông ta, hai là Huyết Vương sẽ ném Kim Nhã Nam cho nhà họ Thiên.
Kim Nhã Nam biết rõ, mình mà về nhà họ Thiên chỉ có một con đường chết mà thôi.