Anh ta đã từng đi theo chỉ huy Diệp lên chiến trường giết kẻ địch, cảnh tượng hoành tráng nào mà anh ta chưa thấy qua chứ, một cây súng lục mà muốn uy hiếp anh ta sao?
Phản ứng khác thường của vệ sĩ khiến đám người vây xem có chút kinh ngạc, cái thằng này không phải là kẻ liều mạng thì cũng chính là đã trải qua việc đời rồi.
Nếu không khi bị súng chĩa vào đầu anh ta không thể bình tĩnh như thế được.
Hồ Thanh Sơn có chút xấu hổ ở trước mặt mọi người, ông ta đâu dám nổ súng dám lung tung, nhưng nếu ông ta không nã súng vậy uy nghiêm của ông ta để ở đâu?
Đang lúc khó xử thì chuông điện thoại di động của vệ sĩ kia vang lên.
Là Diệp Huyền Tần gọi tới.
Diệp Huyền Tần: “Cứ thả bọn họ đi vào, tôi lập tức đến ngay.”
Vệ sĩ: “Dạ!”
Anh ta khinh thường liếc mắt nhìn Hồ Thanh Sơn sau đó tránh ra một bên.
Hồ Thanh Sơn đương nhiên sẽ cho rằng đối phương là sợ mình cho nên ông ta cười lạnh một tiếng thu súng lại.
Hoàng Phúc Lâm một cước đá tung cửa phòng dẫn người xông vào.
Cùng lúc đó, không biết từ chỗ nào chui ra một đám phóng viên truyền thông xông vào cổng KTV đập cửa răng rắc răng rắc đòi vào bên trong.
Người của Hoàng Phúc Lâm muốn đi lên ngăn cản những lại bị Hồ Thanh Sơn quát đứng lại.
Những phóng viên này đều là người của công ty giải trí mà Hồ Thanh Sơn sắp xếp, ông ta chính là cố ý làm vậy.
Đột nhiên có một đám người xông vào, Từ Lam Khiết liền bị dọa sợ, cô đứng lên mà trong lòng run sợ nhìn bọn họ.
Trên khóe miệng của Trần Hạ Lan lại lộ ra một nụ cười âm hiểm đắc ý.
Thắng lợi đang ở trước mắt, thật sự là kích động lòng người.
Đỗ Tuyết cũng bị hù dọa nhưng cô ta vẫn nhớ kỹ lời căn dặn của Diệp Huyền Tần lấy camera quay lại biểu tình của Trần Hạ Lan từ đầu đến cuối và mọi hành động của cô ta.
Từ Lam Khiết phát hiện Hồ Thanh Sơn cũng ở đây, bỗng cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra.
Cô ta chắc chắn trăm phần trăm ông ta lại đến để cố ý gây chuyện rồi.
Cái tên này thật đúng là âm hồn không tan còn bám dai hơn đỉa.
Từ Lam Khiết ra vẻ trấn định nói: “Các người đang làm cái gì vậy? Chúng tôi chỉ là đi tiêu khiển bình thường thôi mà, không làm hành động gì trái pháp luật cả.”
Hoàng Phúc Lâm cười run cả người: “Thật sao? Nhưng tôi không tin đâu. Tôi nhận được một cuộc điện thoại của người dân nói các người hút ma túy và buôn lậu ma túy, đề nghị phối hợp để chúng ta điều tra.”
Từ Lam Khiết nói: “Chuyện này… đây đúng là lời nói vô căn cứ chúng tôi sao có thể chạm vào loại đồ vật này chứ.”
Hoàng Phúc Lâm: “Có hay không có cũng không phải do các người quyết định bây giờ, cái gì cũng phải có chứng cứ.”
“Nhân viên công tác sẽ ở hiện trường kiểm tra kỹ chai rượu và máu của các cô, miễn cho các cô không nhận tội.”
Lập tức có nhân viên đi tới, người thì xét nghiệm chai rượu, người thì chuẩn bị lấy máu.
Lúc này Trần Hạ Lan bỗng nhiên “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống mặt đất: “Tôi sẽ khai tất cả, ông Hoàng tôi sẽ khai hết với ngài cầu xin ngài đừng bắt tôi.”
Từ Lam Khiết nhìn thấy hành động khác thường này của Trần Hạ Lan lập tức mặt trắng như tuyết.
Nhóm người Hoàng Phúc Lâm này rõ ràng là có chuẩn bị mới đến.
Lại cộng thêm hành động này của Trần Hạ Lan, Từ Lam Khiết trong đầu hiện lên một cái ý nghĩ kinh khủng.
Hoàng Phúc Lâm và Trần Hạ Lan tám chín phần là đồng bọn, bọn họ bắt tay nhau âm thầm giở trò.
Trong nháy mắt cảm giác hối hận giống như thủy triều bao phủ lấy cô: ‘Cô thật ngu ngốc sao không nghe lời Diệp Huyền Tần chứ? Không nên tin tưởng Trần Hạ Lan.’
Hoàng Phúc Lâm nói: Sao, cô muốn khai gì với tôi? Cứ việc nói.”
Ở cửa, đám phóng viên truyền thông nhao nhao chụp ảnh và quay video.
Trần Hạ Lan khóc sướt mướt: “Ông Lâm, tôi là vô tội bọn họ hút ma túy không liên quan gì tới tôi, tôi căn bản không có đụng vào.”
Hoàng Phúc Lâm đạm mạc nói: “Nói bậy. Một khi đã ở trong phòng này kiểm tra ra thành phần ma túy thì tất cả các người đều chạy không thoát.”
Trần Hạ Lan: “Ông Lâm, ngài nghe tôi nói, tôi… tôi cũng là bị ép buộc, là Diệp Huyền Tần ép tôi.”
“Diệp Huyền Tần là một tên căn bã, anh ta máu lạnh vô tình có mới nới cũ, tôi theo anh ta nhiều năm như vậy cần cù chăm chỉ chịu mệt chịu nhọc, thật không ngờ anh ta lại thích Từ Lam Khiết, một chân đá tôi ra ngoài.”
“Dù có chia tay anh ta cũng không chịu buông tha cho tôi. Anh ta bán tôi vào KTV, tiền tôi kiếm được đều bị anh ta cầm đi để anh ta và Từ Lam Khiết hút ma tuý.”
“Ô ô, ông Lâm, tôi thật sự là khổ quá mà, ngài phải làm chủ cho tôi.”
Lời vừa nói ra mọi người đều kinh ngạc đám người bắt đầu nhao nhao bàn luận Diệp Huyền Tần.
“Cái gì! Vứt bỏ bạn gái cùng mình vượt qua khó khăn lại đi yêu người con gái khác, cái này… đây chính là thứ cặn bã là tra nam chính hiệu.”
“Không, nói anh ta cặn bã là đang vũ nhục những thằng đàn ông cặn bã khác. Đem bạn gái cũ bán vào KTV, tất cả tiền kiếm được đều bị anh ta cầm đi hút mai thúy… quả thực không bằng cầm thú.”
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thực sự không thể tin được trên đời này lại còn có người vô sỉ như vậy.”
“Ai, thật không ngờ tới Diệp Huyền Tần cái tên đang rất nổi gần đây lại là loại người này!”
Từ Lam Khiết tức điên lên nói: “Trần Hạ Lan, cô…cô đang nói hươu nói vượn linh ta linh tinh gì đấy.”
“Rõ ràng là cô chê Diệp Huyền Tần nghèo chủ động chia tay với anh ấy,sao bây giờ từ miệng của cô lại biến thành anh ấy vứt bỏ cô vậy!”
“Mà nói cũng thật lạ, sau khi chia tay, cô đi khắp nơi tính kế chúng tôi nhiều lần, dồn chúng tôi vào đường cùng nhưng chúng tôi vẫn tha thứ cho cô, cô…cô vậy mà lấy oán trả ơn quay ngược lại cắn chúng tôi, bây giờ còn nói xấu vu khống chúng tôi!”
“Cô có còn là con người không hả?”