“Em còn đang chuẩn bị đi cứu anh đất Diệp Huyền Tân cười vuốt ve mái tóc Từ Lam Khiết Cô gái ngốc này, nếu ngay cả kẻ thù mà anh không đối phó được thì em cũng không cứu được anh.
Diệp Huyền Tân nói: “Sau này muốn gặp.
Xà Vương Tây Bắc chỉ sợ cũng không gặp được”
“Vi sao?” Từ Lam Khiết tò mò hỏi.
Diệp Huyền Tân: “Xà Vương Tây Bắc đồng ý chiêu hàng, gia nhập quân đội.”
“Hiện tại đã tới biên giới để giết địch”
Từ Lam Khiết gật gật đầu: “Cao thủ như “Đương nhiên là anh này đúng là nên đi gia nhập quân đội giết địch”
“Chỉ biết ức hiếp người nhà, cho dù bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không được coi là đàn ông.”
Diệp Huyền Tân: “Nói đúng lắm”
Từ Lam Khiết: “Xà Vương Tây Bắc cũng có suy nghĩ như này, Diệp tông sư sao lại không được như thế nhỉ?”
“Diệp tông sư không được coi là đàn ông thực thụ rồi”
Diệp Huyền Tân: Anh chính là Diệp tông sư đấy.
Kẻ thù từng bị anh giết còn tốt hơn những người cô từng gặp.
Lúc đông đảo quần chúng ăn dưa đang chờ Xà Vương Tây Bắc ra tay với Diệp Huyền Tân.
Một tin tức nhỏ lại được lan truyền nhanh chóng.
Xà Vương Tây Bắc chấp nhận chiêu hàng của chính phủ, đi tới biên giới để giết địch.
Việc này khiến cho quần chúng ăn dưa thổn thức không thôi Mạng của Diệp Huyền Tân thật không phải tốt một cách bình thường, cứ như vậy trời xui đất khiến mà tránh được một kiếp.
Nhưng mà, loại người như Xà Vương Tây Bắc này đi bảo vệ biên giới cũng tốt, Hòa bình của Đại Hạ lại có thêm một người bảo vệ mạnh mẽ nữa.
Trương Đại Thiên bị Diệp Huyền Tân vứt ở giữa đường kéo thân mình chồng chất vết thương trở về nhà họ Chung.
Trong lòng ông ta tràn đầy chờ mong.
Chờ mong vừa mở cửa ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng Diệp Huyền Tân bị Xà Vương Tây.
Bắc xé thành tám mảnh.
Nhưng sau khi mở cửa nhà họ Chung ra, cảnh tượng bên trong khiến ông ta không hiểu nổi đã có chuyện gì Trong sân trống không, vô cùng tĩnh mịch.
Trên mặt đất ngoại trừ một vài mũi tên vứt bừa bãi thì không hề có dấu vết đánh nhau.
Không có dấu vết của Xà Vương Tây Bắc và Diệp Huyền Tần.
Chỉ có Chung Thanh cùng ba vị gia chủ ngồi ở trên ghế ủ rũ và phờ phạc.
Tim Trương Đại Thiên đập thình thịch một chút rồi hiện lên một dự cảm bất thường, “Đây là có chuyện gì? Xà Vương Tây Bắc đâu? Diệp Huyền Tân đâu?
Chung Thanh suy sụp nói: “Xà Vương Tây Bắc thất bại!”
Cái gì?
Trương Đại Thiên hoảng sợ nhảy dựng lên.
Giờ phút này ông ta khiếp sợ không kém gì ba vị gia chủ từng chính mắt nhìn thấy Xà Vương Tây Bắc thua cuộc.
Đại tông sư số một Đại Hạ vậy mà lại thua bởi Diệp Huyền Tần. Đây…Đây không phải là một trò đùa.
Trương Đại Thiên còn chưa hồi phục tỉnh thần, bà Mộ lập tức khóc sướt mướt.
“Ôi, kết thúc rồi, bốn gia tộc lớn chúng ta sắp kết thúc rổi”
“Ngay cả Xà Vương Tây Bắc cũng không phải đối thủ của Diệp Huyền Tân, trong thiên hạ này còn ai có thể đối phó với hắn ta chứ”
Chung Thanh không kiên nhẫn nói: “Khóc cái gì mà khóc.”
“Các người đừng quên, tôi còn có một đòn sát thủ cuối cùng chưa dùng”
Một câu nói khiến mọi người trong mộng bừng tỉnh.
Tâm mắt của mọi người đồng loạt tập trung trên người Chung Thanh: “Chung Thanh, hiện tại chúng ta đã không còn đường để đi”
“Chỉ có bức thư khẩn mà cô cướp được từ trong tay Ngô Nhất Trí mới có thể cứu chúng ta một mạng.”
“Mau lấy bức thư khẩn ra đi”
Chung Thanh gật đầu, đóng chặt cửa lớn lại, mang mọi người vào phòng ngủ của cô ta.
Bốn người phí sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới đập ra trên tường một cái lỗ lớn.
Lỗ lớn phía sau tường là một hốc tối, bên trong có một cái két sắt.
Sau nhiều lần xác minh bởi bốn người, cuối cùng chiếc két sắt đã được mở.
Chiếc két sắt rỗng tuếch, bên trong chỉ để một phần tài liệu đã sớm ố vàng.
Đây chính là bức thư khẩn mà năm đó Chung Thanh cướp được từ trong tay Ngô Nhất Trí