“Chúng ta không thể nào tham dự vào tất cả mọi chuyện trong cuộc sống sau này của con. “Có vài sự thật, con nhất định phải một mình đối mặt.”
“Hơn nữa, trước kia quanh năm chúng ta đều ở bên cạnh nhau. “Hôm nay, con cũng nên quay về dinh thự nhà họ Thiên xem thử một chút.”
“Dù sao, nơi đó mới là cội nguồn của con.
Mất của Từ Lam Khiết ứng đó, đáp ứng.
Diệp Huyền Tân dẫn theo Từ Lam Khiết, rất nhanh đã đi đến nhà họ Thiên.
Từ trên xuống dưới của nhà họ Thiên đều vô cùng mừng rỡ, vô cùng hài hòa.
Tất cả mọi người của nhà họ Thiên đều bận rộn vì buổi gặp mặt sắp bắt đầu.
Diệp Huyền Tân có thể nhìn ra được sự vui mừng của họ chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài, để cho Chiến Thần Côn Luân xem.
Trên thực tế, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút khó chịu.
Bọn họ biết, nhân vật chính của bữa tiệc liên hoan gia tộc ngày hôm nay sẽ là một người ngoài: Từ Lam Khiết.
Bọn họ không thích bị người ngoài đè đầu.
Người căm giận nhất, không ai khác là dòng chính của nhà họ Thiên – Thiên Hành Quân.
Ở nhà họ Thiên, cho dù là tuổi tác hay địa vị thì Thiên Hành Quân đều xấp xỉ với Thiên Hành Kiện.
Theo lý thuyết, Thiên Hành Kiện bị phế, Thiên Hành Quân là người có hi vọng cho vị trí gia chủ nhất.
Nhưng bây giờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Từ Lam Khiết xuất hiện.
Từ Lam Khiết là trưởng nữ của gia tộc. Cô sẽ là sự uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của Thiên Hành Quân. Thậm chí có thể sẽ cướp đi vị trí gia chủ vốn dị thuộc về anh ta.
Dù sao thì nhà họ Thiên chọn gia chủ chỉ nhìn vào năng lực, không nhìn giới tính.
Thiên Hành Quân quyết định chờ tìm cơ hội mỉa mai Từ Lam Khiết một chút, để cô biết khó mà lui.
Chiến Thần Côn Luân phát hiện Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết đi vào, mừng rỡ, vội vàng tự mình ra đón tiếp.
Chuyện này khiến cho người nhà họ Thiên càng thêm khó chịu.
Chiến Thần Côn Luân chưa bao giờ nhiệt tình với bọn họ như vậy. “Linh Nhi, tại sao đến bây giờ mới đến vậy? Ta đã đợi con lâu lắm rồi.”
“Nào, ngồi xuống đi, buổi gặp mặt chính thức bắt đầu Đám người xôn xao ngồi xuống.
Diệp Huyền Tần được xếp vào bàn hạng nhất, ngồi chung với Chiến Thần Côn Luân và những người lớn của nhà họ Thiên.
Mặc dù Chiến Thần Côn Luân không phục Diệp Huyền Tân làm thần soái, cũng không muốn anh kết giao với con gái của mình.
Nhưng mà, dù sao bây giờ Diệp Huyền Tân cũng là mặt mũi của một nước. Ở nơi công cộng, Chiến Thần Côn Luân vẫn cho anh chút thể diện.
Về phần Từ Lam Khiết, dĩ nhiên ngồi ở vị trí dưới cùng với đảm con cháu của nhà họ Thiên.
Cho dù Chiến Thần Côn Luân có thích cô đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể phá vỡ quy tắc của gia tộc, để cô ngồi chung với trưởng bối được.
Từ Lam Khiết không hề biết mặt bất cứ người nào của nhà họ Thiên, cực kỳ thận trọng, vẫn luôn cúi đầu không nói gì, đôi khi sẽ cầm đũa gắp đồ ăn. Những người con cháu khác của nhà họ Thiên đã tụm năm, tụm ba, nói chuyện vô cùng vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Bọn họ vô tình hoặc cố ý cô lập Từ Lam Khiết.
Thiên Hành Quân uống hai chén rượu, lòng dũng cảm tăng thêm không ít, đi đến bên cạnh Từ Lam Khiết. “Xin chào, tôi tên là Thiên Hành Quân. Nếu theo bối phận trong gia tộc thì tôi nên gọi cô một tiếng chị.”
“Chị, đây là lần đầu gặp mặt của hai chúng ta, tôi phải kính chị một chén!”
Không đợi Từ Lam Khiết mở miệng, Thiên Hành Quân đã một hơi cạn sạch chén rượu của mình.
Sau đó, cậu ta lại lập tức đổ đầy: “Chị Khiết, theo quy củ, chén rượu thứ hai này, chị sẽ cạn với tôi.”
Từ Lam Khiết vội vàng giải thích, nói: “Thật có lỗi, Thiên Hành Quân, chị không biết uống rượu.”
“Nếu không thì chị lấy trà thay rượu đi.”
Trên mặt của Thiên Hành Quân lộ rõ vẻ không vui: “Nè chị Khiết, chị đang xem thường người em trai là tôi sao?”
“Tôi biết, chị gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể thành lập được một tập đoàn Diệp Linh như vậy là rất đáng gờm.”
“Nhưng, không phải chị xem thường tôi có nhà họ Thiên làm vốn liếng chứ?”
Thiên Hành Quân đang cố ý gây thù hận, khiến cho việc Từ Lam Khiết không uống rượu, đẩy lên thành làm nhục toàn bộ nhà họ Thiên.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của người nhà họ Thiên đều tập trung lên người của Từ Lam Khiết.