Nếu sinh lực của Diệp Huyền Tần giống như biển lớn, thì sinh lực của Quyền Vương chỉ như nước trong mương.
Khí kình của anh dễ dàng cuốn phăng khí kinh của Quyền Vương, khiến anh ta bay ngược về phía sau.
Quyền Vương bị hất văng ngay tại chỗ, cả người đập lên trần nhà, sau đó anh ta ngã thẳng xuống đất, liên tục nôn ra máu và suýt chút nữa ngất xỉu đi.
Ầm!
Cả Quyền Quán bùng nổ trong nháy mắt, mọi người không nhịn được mà đứng hết dậy.
Có người còn cứ dụi mắt vì nghi ngờ mình bị ảo giác.
Quyền Vương, người này chính là Quyền Vương tiếng tăm lẫy lừng, đánh đâu thắng đó, trăm trận trăm thắng!
Là chiến thần cao cao tại thượng trong lòng bọn họ!
Vậy mà giờ đây, thậm chí anh ta còn không đỡ nổi một chiêu của Diệp Huyền Tần. Không đúng, thậm chí Diệp Huyền Tần còn chưa tiếp xúc với Quyền Vương, anh cũng không thực hiện bất kỳ một động tác nào, mà Quyền Vương đã bị đánh bay rồi.
Con mẹ nó, tình huống quái quỷ gì thế này?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không chạm vào đối phương mà có thể hất tung đối phương lên không trung, lẽ nào người họ Diệp này là thần tiên giáng trần?
Đương nhiên, người sụp đổ nhất lúc này chính là Quyền Vương.
Trong đời anh ta chưa bao giờ phải chịu một đòn đả kích nặng nề đến thế.
Người họ Diệp kia trông thế mà khí kình đã ở cấp cường giả, mạnh hơn anh ta không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ phải gấp hàng chục, thậm chí gấp trăm lần anh ta!
Trên đời này làm sao có thể có một võ sĩ mạnh mẽ đến như vậy!
Bây giờ trong đầu anh ta chỉ có một câu hỏi duy nhất: Diệp Huyền Tần kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Diệp Huyền Tần nhanh chóng đi thẳng phía Quyền Vương đang gục dưới đất.
Toàn thân Quyền Vương run lẩy bẩy, y như chuột gặp mèo, anh ta không ngừng lùi về phía sau, chật vật đến cực điểm. Hình tượng Quyền Vương bất lâu nay lập tức sụp đổ trong nháy mắt.
Trong lòng Quyền Vương biết rõ rằng một người mạnh mẽ như Diệp Huyền Tần nếu muốn giết chết anh ta chỉ dễ như trở bàn tay. Khí kình lớn như vậy, anh ta hoàn toàn không thể phản kháng lại được.
Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là tránh Diệp Huyền Tần càng xa càng tốt và cố gắng tranh thủ một chút thời gian để xoay xở.
Diệp Huyền Tần đi đến trước mặt Quyền Vương thì dừng lại, thoạt nhìn thì cũng không phải là muốn lấy mạng anh ta.
Quyền Vương run rẩy nói: “Xin hỏi… Xin hỏi ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Tại sao… Tại sao lại tới nơi cái nhỏ bé này?”
Diệp Huyền Tần không trả lời anh ta, chỉ cười lạnh một tiếng: “Cao thủ khí kình, thật thú vị.”
“Nếu không muốn chết, đêm nay tới tìm tôi.”
“Được, được!”
Quyền Vương vội vã đồng ý.
Diệp Huyền Tần lại nói: “Anh nằm úp sấp như thế để nói chuyện với tôi sao?”
Quyền Vương không nói hai lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần.
Trong cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, anh ta quỳ gối trước Diệp Huyền Tần cũng không lấy làm bẽ mặt cho lắm.
Thế nhưng cái quỳ gối này đã đánh tan chút hình ảnh cuối cùng về anh ta trong lòng mọi người.
Danh tiếng lấy lừng một thời của Quyền Vương đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Diệp Huyền Tần bước xuống võ đài và đến gặp người phụ trách sòng bạc trước mặt.
“Bây giờ đã có thể thanh toán một chút tiền cược rồi chứ?”
“A, đương nhiên có thể, đương nhiên có thể!” Người phụ trách sòng bạc gật đầu đồng ý, sau đó thanh toán tiền vốn đánh bạc.
Anh ta nhanh chóng thanh toán xong, sau đó run rẩy nói: “Ở đây chỉ có duy nhất một mình ngài đánh cược, cho nên toàn bộ tiền cược đều thuộc về ngài.”
“Theo quy định, chúng tôi sẽ thu tiền sân đấu quyền anh. Tuy nhiên, xét thấy ngài… Thực lực của ngài mạnh như vậy, cho nên chúng tôi không cần tiền nữa. Coi như một món quà gặp mặt của ngài.”
“Tổng cộng số tiền của ngài là mười sáu triệu đô la Mỹ, tôi sẽ chuyển nó cho ngài ngay bây giờ.”
Những người đứng xem vừa hâm mộ, vừa đố kị, lại vừa căm tức.
Mười sáu triệu nhân đô la Mỹ, trúng một lúc mười sáu triệu nhân đô la Mỹ, cái này còn khó cả hơn trúng số!
Kiếm được nhiều tiền quá rồi!
Diệp Huyên Tân đưa tài khoản của Tống Thanh Nhàn cho người phụ trách sòng bạc, người phụ trách chuyển toàn bộ số tiền đó vào tài khoản của Tống Thanh Nhàn.
Diệp Huyền Tần vẫn chưa rời đi, mà chỉ lạnh lùng nhìn người phụ trách sòng bạc: ‘Còn gì nữa không?”
Hả? Còn cái gì nữa?
Người phụ trách sửng sốt, nhìn Diệp Huyên Tần một cách khó hiểu.
Diệp Huyên Tần nói: “Đừng giả bộ hồ đồ, còn cần tôi nhắc nhở sao?”
Vẻ mặt của người phụ trách sòng bạc vô cùng khổ sở và khiếp sợ, anh ta không chút do dự quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân, sau đó tự tát như điên vào mặt mình.