Mấy thị vệ ngã xuống đất, liên tục kêu la thảm thiết. “Đậu má, cái này là cái thứ gì vậy?" “Đau quá... Tôi cảm giác chân mình sắp gãy rồi." “Cứu mạng... Mau đi gọi bác sĩ đi!”
Người mặc áo truyền thống sửng sốt một chút, vội vàng đi kiểm tra mấy người.
Nhưng, ngân châm đã hoàn toàn đâm sâu vào trong da thịt của bọn họ.
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng không có cách nào phán đoán được thương thế.
Càng đừng nói đến việc cấp cứu.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt nghiêm trọng. “Trách không được không thấy sợ hãi, hóa ra thật sự có mấy phần bản lĩnh." “Nhưng mà, tôi vẫn khuyên các người không nên phản kháng, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng." "Chút thực lực đó của người ở trong mắt các vị nhân vật lớn sau lưng bọn tôi không đáng nhắc tới.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười.
Anh còn ước gì có thể đem người mấy vị đứng sau lưng của đối phương dẫn ra hết, để chính mình có thể bắt hết một lượt.
Anh nói: "Đừng nói tôi không cho ông cơ hội, đem con bài chưa lật sau lưng ông xuất chiều ra đi."
Nói xong, anh lại vung tay lên.
Ngân châm đâm vào thống huyệt của người mặc áo truyền thống, người mặc áo truyền thống cũng đổ rạp xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Diệp Huyền Tần lo lắng người mặc áo truyền thống sẽ chạy mất, vì vậy đã để ông ta ở đây, để ông ta gọi quân cứu viện.
Người mặc áo truyền thống cố nén đau đớn hét lên: “Thẳng khốn nạn, mày dám tấn công tạo, tạo sẽ khiến mày sống không bằng chết.
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra bấm gọi. “Ông Trương, kế hoạch xuất hiện bất trắc, thỉnh cầu chi viện." “Nhất định phải càng sớm càng tốt, nếu không đối phương có thể bỏ chạy!
Trưởng làng Sơn Dương Hồ cũng sợ hãi quát lớn Trương Tử Mai. “Trương Tử Mai, nhìn những việc làm tốt cô làm đi.” “Người ta là người của cục hải quan nào phải là người mà thứ cây nhà lá vườn như cô có thể đụng đến?” "Mau chóng quỳ xuống xin lỗi người ta đi.”
Diệp Huyện Tân hung tợn liếc mắt nhìn Sơn Dương Hồ một cái: “Cút!
Một tiếng hét lên, xen lẫn sự uy lực vô tận ủn ủn kéo đến trấn áp Sơn Dương Hồ.
Hai chân Sơn Dương Hồ như nhũn ra, thiếu chút nữa là quỳ trên mặt đất.
Ông ta chạy trốn đi theo bản năng.
Sau đó, Diệp Huyền Tần lấy ra tờ giấy mà Trương Tử
Mãi đã bí mật nhét vào người mình. “Lên ba, xuống bảy, trái mười, phải sáu." . ngôn tình sủng
Cái này dường như đang chỉ dẫn phương hướng.
Diệp Huyền Tẫn không hiểu hàm nghĩa cụ thể.
Đây có phải là hướng dẫn vị trí cất giấu những thứ mà Trương Tử Mai đang canh giữ?
Diệp Huyền Tân vừa muốn hỏi.
Trương Tử Mai lại vô cùng lo lắng nói: "Thừa dịp trước khi người của bọn họ đến, chúng ta nhanh chạy trốn đi!" "Hy vọng vẫn còn kịp"
Diệp Huyền Tân lại an ủi nói: "Cô bé, yên tâm đừng lo. "Hôm nay trời có sập xuống, cũng có chú thay cháu chống đỡ.
Trương Tử Mai lại giận dữ nói: “Chú chống đỡ không được đâu." “Người phía trên nhìn chăm chăm chúng ta, chính là Cục an ninh quốc gia.
Há?
Diệp Huyền Tân cau chặt mày.
Không nghĩ tới chuyện này lại liên quan đến tổ chức "Cục an ninh quốc gia.
Diệp Huyện Tân dò hỏi: "Làm sao cháu biết người mặc áo truyền thống bọn họ là người của cục an ninh quốc gia.
Trương Tử Mai nói, "Bố cháu trước khi chết đã nói cho cháu biết, bảo cháu phải cẩn thận với người của cục an ninh quốc gia." "Ngay sau khi bố cháu mất, cháu biết cháu rất nhanh sẽ không giữ được nữa, sớm muộn gì cũng bị phát hiện." "Vì vậy, cháu đã tiết lộ bí mật này cho chủ, hy vọng chú có thể tiếp tục giữ bí mật này." "Nhưng cháu không ngờ tới đối phương lại đến nhanh như vậy:
Diệp Huyền Tân nói: "Ừ, cong gái, cháu thật sự rất thông minh." "Cách làm của cháu là chính xác." "Nhưng, có một điều cháu không nhận thấy rõ." trong mắt chủ, cục an ninh quốc gia không tính là cái răm gì cả."
Trương Tử Mai nghi ngờ nhìn Diệp Huyền Trân.
Nhìn vẻ mặt của anh, không giống như người mạnh Nhưng mà, thoạt nhìn dùng mạo của anh không chút nổi bật, bình thường không đặc sắc. miệng.
Làm sao có thể ngay cả cục an ninh quốc gia cũng không để vào mắt.
Anh rốt cuộc là ai?