Trình Hạ Vũ: “Anh rể, anh đối xử với em thật tốt”
Diệp Huyền Tân: “Nên làm thôi.”
Từ Lam Khiết ở bên cạnh cạn lời cực kỳ.
Giả, thật sự là quá giả, hai người này kẻ tung người hứng có ngàn chỗ hở.
Muốn đánh người cứ việc nói thẳng, còn tìm lý do kém chất lượng như thế làm gì?
Vừa buồn nôn lại vừa bị hù dọa, ai tin chứ.
Mấy người vệ sĩ cũng tức chết đi được.
Con mẹ nó, mày ra tay nhưng còn lên tiếng kêu chúng ta quyết đấu công bằng, nếu không phải mày không nói hai lời mà ra tay, căn bản không cho đối thủ thời gian phản ứng!
Lưu manh vô lại, không đúng, lưu manh vô lại đều có nguyên tắc hơn so với mày, Hàm răng của Triệu Bất Độ kêu lên ken két: “Tốt, tốt, tốt lắm!”
“Lúc đầu ông đây còn muốn cho mày một cơ hội, để cho mày quy thuận bố nuôi tao đây”
“Có điều bây giờ xem ra, các người cố ý muốn chết, tao chỉ có thể thành toàn cho bọn mày”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: “Bác Khánh Anh, ra tay đi”
Cúp điện thoại, vẻ mặt anh ta dương dương đắc ý nói với Diệp Huyền Tân: “Biết tao gọi điện cho ai không?”
“Cục trưởng Triệu cục quản lý và giám sát ngân hàng Trung Quốc. Ông ấy và bố nuôi của tao là anh em kết nghĩa!”
“Tập đoàn Diệp Linh bị nghỉ ngờ buôn lậu lừa gạt mà có số tiền khổng lồ, mấy người cứ chờ mà táng gia bại sản, ngồi tù mọt gông đi”
Từ Lam Khiết phản bác: “Nói bậy”
“Mỗi một nghiệp vụ của tập đoàn Diệp Linh đều sạch sẽ, tuyết không hề giả d chúng tôi không có buôn lâu lừa gạt!”
Triệu Bất Độ cười nhạt: “Vậy sao? Băng đảng buôn lậu nước ngoài chuyển cho nhà cô số tiền năm tỷ hai trăm năm mươi triệu là chuyện gì nhỉ?”
Mặt của Từ Lam Khiết lập tức trắng bệch, thì ra năm tỷ hai trăm năm mươi triệu ấy là từ đây ra.
Cô vội vàng nói với Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, em nhanh báo cảnh sát, nói rõ mọi chuyện với cảnh sát.”
“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu kia không có chút quan hệ với tập đoàn Diệp Linh”
Triệu Bất Độ: “Ha ha, báo cảnh sát cũng vô dụng. Đây là tội phạm kinh tế, do cục quản lý và giám sát ngân hàng quản lý. Cảnh sát căn bản không quản được!”
Trong lúc nhất thời Từ Lam Khiết miệng khô lưỡi khô, sốt ruột đến phát cáu.
Diệp Huyền Tân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Triệu Bất Độ: “Thật đúng là một tên ngu xuẩn cực kỳ.”
Anh ta lại tiết lộ hết kế hoạch trước giờ ra, đây rõ ràng là cho mình thời gian để chuẩn bị mà.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhản cho Sói Hoang một tin: “Điều ra rõ nguồn vốn, đến từ băng đảng buôn lậu nào đó ở nước ngoài.”
“Hiện tại, lập tức tẩy trắng khoản tiền này cho tôi.”
Sói Hoang: “Hiểu rối”
Chưa đến mười phút, Sói Hoang liền gửi tin nhẫn lại: “Anh, đã tẩy trắng tiền”
“Nguồn tiền được chuyển từ một nhóm buôn lậu sang Paul Ventures ở Úc”
Diệp Huyền Tân: “Tốt.”
Không bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, dáng vẻ quan lớn đi đến.
Dẫn đầu là một tên vuốt tóc, đeo kính râm lớn, vẻ mặt dữ tợn, lộ ra sự hung hăng.
Người này chính là ‘bác Khánh Anh trong miệng Triệu Bất Độ, Lưu Khánh Anh.
Trình Hạ Vũ nhỏ giọng nói: “Anh rể, tên vuốt tóc kia dọa em sợ.”
Diệp Huyền Tân: “Dám dọa em vợ tao…”
Từ Lam Khiết vội vàng ngãi “Tất cả im miệng cho em. Huyền Tân, anh không được ra tay, người như thế anh không thể trêu vào.”
Diệp Huyền Tân: “Nhưng gã dọa Cá Nhỏ SỢ.
Từ Lam Khiết: “Có xong chưa hả, lý do hai người đánh người cực kỳ low đó”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tân và Trình Hạ Vũ xấu hổ: màn hát đôi của họ bị nhìn thấu rồi Triệu Bất Độ gian nan đứng dậy, đón tiếp Lưu Khánh Anh: “Bác Khánh Anh bác tới rồi Mấy người này chính là chủ của tập đoàn Diệp Linh”
“Cháu tận mắt nhìn thấy bọn họ giao dịch với một tên đứng đầu băng đảng buôn lậu nước ngoài”
Trình Hạ Vũ nổi giận: “Anh nói bậy, ngậm máu phun người…
“Câm miệng!” Lưu Khánh Anh nổi giận nói: “Ở trước mặt nhân viên chính phủ mà kêu la om sòm, còn ra thể thống gì.”
“Mấy người chính là người phụ trách tập đoàn Diệp Linh phải không, hiện tại tôi tố cáo mấy người buôn lậu phi pháp, mà lấy về một số tiền khổng lồ”
* Công ty tạm thời bị niêm phong, mấy người theo chúng tôi đi một chuyến, tiếp nhận điều tra.”