Diệp Huyền Tân không hề khách khí nói: “Con lừa ngốc, ông có biết tội không!”
Đám nhà sư trẻ tuổi không khỏi co giật khóe miệng.
Ông sư này là tín ngưỡng của các vị sư trẻ tuổi này đấy.
Ông ta ở trên cao, địa vị có thể so với thần tiên, dưới tay ông ta có hơn hàng chục triệu tín ngưỡng.
Nhưng hôm nay thần soái lại trực tiếp gọi ông ta là “con lừa ngốc”.
Quan trọng hơn là Thích Nhiên đại sư còn không dám phản kháng hay bất mãn…
Trong lòng bọn họ bỗng có những cảm xúc lẫn lộn.
Thích Nhiên đại sư cười khổ: “A di đà phật, thần soái nói sai rồi”
“Lão tăng luôn giữ khuôn phép, tuân thủ luật lệ thì có tội gì?”
Diệp Huyền Tân ném ông hòa thượng và Lý Tư ở trong tay xuống dưới chân Thích Nhiên đại sư.
“Ông với hai người này là một phe đúng không”
“Nghiệp chướng của hai người này nặng nề, tội đáng muôn chết. Ông với bọn chúng là đồng bọn, cũng khó thoát khỏi tội chết”
“Bây giờ còn dẫn người bao vây thần soái, thay hai người họ báo thù, tội càng thêm tội!”
A di đà phật.
Thích Nhiên đại sư hơi khom người: “Thân soái, cậu hiểu nhầm tôi rồi”
“Thật ra không phải tôi thay hai người họ báo thù mà tôi đến để bắt bọn họ”
“Thật không dám giấu giếm, hai người này là phản đồ Phật giáo của tôi. Phật giáo của tôi đã truy nã hai người họ mấy chục năm nay”
“Nhưng hai người này biến hóa tài tình, tung tích không rõ ràng. Đã nhiều năm trôi qua cũng không thể truy tìm được bọn họ”
“Sáng nay có người trộm tín ngưỡng phật pháp của tôi nên tôi liền đuổi theo. Không ngờ lại là hai người này đang làm việc ác”
“Lão tăng ở đây cảm ơn thần soái đã thay lão tăng dọn dẹp cửa ngõ”
Thật sao?
Diệp Huyền Tân hỏi.
Thích Nhiên đại sư gật đầu: “Tôi lấy đạo phật của tôi ra thề, câu nào lão tăng nói cũng là thật”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Tốt nhất là như vậy”
“Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng. Nếu để tôi phát hiện ra ông nói không đúng thì tôi chắc chắn sẽ diệt trừ ông tận gốc”
Thích Nhiên đại sư: “Lão tăng không thẹn với lòng, thần soái cứ điều tra hết mình”
Diệp Huyền Tân: “Giúp tôi làm một chuyện. Chuyển xác của hai người này cho Kính Lang tiêu hủy!”
Thích Nhiên đại sư nói: “Thần soái, hay là để lão tăng xử lý xác của hai tên phản đồ này”
“Lão tăng muốn lấy bọn họ để cảnh cáo môn đồ.”
Diệp Huyền Tân: “Tôi nói giao xác của hai người này cho Kính Lang tiêu hủy!”
Thích Nhiên đại sư hoảng sợ, cuối cùng đành bất lực gật đầu đồng ý: “Được thôi”
Diệp Huyền Tân cũng quay người rời đi.
Lúc nãy nếu Thích Nhiên đại sư kiên trì đòi thi thể của hai người này, Diệp Huyền Tân chắc chắn sẽ nghi ngờ bọn họ muốn đem xác giao cho Âm Ti để làm sống lại. Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho mấy nhà sư rời đi Trong sở quản lý thành phố.
Độc lang, sát lang, ông trưởng thôn và đám người không rõ tên đã sớm ồn ào thành một nhóm.
“Tôi đề nghị bây giờ chúng ta nên đi tìm thần soái “Thần soái đã đi lâu như vậy, cho dù không có nguy hiểm cũng có rắc rối”
“Tôi đồng ý, không phải đám thuộc hạ như chúng ta nên giải quyết khó khăn cho thần soái sao. Không lý nào thần soái gặp trắc trở mà chúng ta lại ở đây nhàn hạ một mình được”
“Nhưng thần soái ra lệnh cho chúng ta là canh giữ sở quản lý thành phố, nếu tự tiện rời đi thì chính là chống lại quân lệnh”
“Lỡ như kẻ thù dùng kế điệu hổ ly sơn, chúng ta mà rời đi không phải là bị trúng kế rồi sao? Chủ mẫu với tiểu chủ gặp nguy hiểm thì là trách nhiệm của ai đây”
Đúng lúc bọn họ còn chưa quyết định được thì một bóng hình đột nhiên từ trên trời đáp xuống, rơi xuống bên cạnh bọn họ.
Không phải Diệp Huyền Tân thì còn ai vào đây.
Thấy Diệp Huyền Tân, thần kinh căng thẳng của mọi người cũng được thả lỏng.
“Anh, cuối cùng anh cũng về rồi. Anh khiến bọn em lo lắng quá đi”
“Thế nào? Có tìm được kẻ thù không?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừ, kẻ thù đã bị tôi chém chết rồi.”
“Mọi người chuẩn bị đi, tiếp theo chúng ta đến núi Côn Luân”
€ó thể sư phụ tóc trắng ở núi Côn Luân đang gặp nguy hiểm, mình phải đến đó một chuyến.
Hơn nữa hòa thượng có nói nếu Âm Ti Thiên Ma Vương đưa Diệp Hiên Tân đến núi Côn Luân sớm thì Đại Hạ có thể sẽ đổi chủ.
Mình phải đến trước để ngăn tai họa này Xảy ra.
Mặc dù nhóm người độc lang không rõ tại sao thần soái lại đột nhiên muốn đến núi Côn Luân, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thần soái thì biết ngay chuyến đi này rất quan trọng.