Diệp Huyền Tân cầm lấy tay ông ta xem mạch nói nói: “Hoạt động của cổ trùng trong cơ thể ông vẫn còn quá mạnh. Qua ngày mốt, tôi sẽ đồng thời rữa sạch cổ trung cho ông và lão ân sư”
“Nhưng ông phải chuẩn bị tâm lý. Lão ân sư của ông tình trạng không khả quan, cổ trùng ở đó quá lâu rồi”
Chủ tịch Hàn thở dài: “Bây giờ ông ấy chắc sống không bằng chết, có thể cứu mạng thì tốt nhất”
Diệp Huyền Tân gật đầu, sau đó nói: “Một mình Hoàng Phúc Lâm không thể hỗ trợ chuỗi công nghiệp sản xuất và buôn bán ma túy này.
Phải có một tổ chức lớn vận hành đằng sau anh ta”
“Lần này, chúng ta phải điều tra kỹ lưỡng Hoàng Phúc Lâm và quét sạch tất cả các nhóm tội phạm đứng sau anh ta”
“Anh Tân, đừng lo lắng, tôi sẽ gác lại những nhiệm vụ khác và tập trung hoàn toàn vào vụ án của Hoàng Phúc Lâm”
Diệp Huyền Tân nói: “Hãy cẩn thận. Những người đứng sau có thể giết ông để không bị bại lộ”
“Tôi hiểu, cảm ơn sự quan tâm của anh Tân” – Chủ tịch Hàn xoay người rời đi.
Nhậm Tiền vẫn đang giữ tay Diệp Huyền Tân để cầm máu. Điều này làm cho Diệp.
Huyền Tân có chút không tự nhiên, nói: “Buông tay ra, tôi không sao”
“Đi, tôi đưa anh đi bệnh viện”
Diệp Huyền Tân vội vàng lắc đầu: “Vết thương nhỏ này không cần đi bệnh viện”
“Nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, băng bó lại”
Diệp Huyền Tân không còn cách nào khác đành nghe theo Nhậm Tiền, hai người không đến bệnh viện nhưng Diệp Huyền Tân ngoan ngoãn ngồi cho Nhậm Tiện xem xét vết thương.
Tất nhiên, việc giúp Diệp Huyền Tân cầm máu là lý do thứ yếu, lý do chính là cô rất thích cảm giác được nắm tay anh.
Vệ sĩ Tiểu Ngô chỉ cần lập biên bản khai vài câu là được thả. Cậu ta cũng chỉ là nghe theo lời Trương Văn Lương hành động, giờ bị thương nặng, nói chính xác thì anh ta cũng là nạn nhân, nên Chủ tịch Hàn không truy cứu cậu ta.
Tiểu Ngô đầu tiên tìm đến bệnh viện và đơn giản là xử lý vết thương, sau đó cậu ta nóng lòng tìm một góc không người và lấy danh thiếp ra.
Danh thiếp rất đơn giản, chỉ có một chuỗi số điện thoại, và một cái tên lạ: Trùng Gia.
“Họ của người bên kia là Trùng? Hay là biệt danh là Trùng Gia?”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía đối diện: “Trương Văn Lương, tôi đã nói bao nhiêu lần rằng tôi không được phép liên lạc với tôi trong giờ làm việc”
Tiểu Ngô nhanh chóng nói: “Xin chào, Trùng Gia, Trương Văn Lương bị gặp chuyện rồi, tôi là cận vệ của ông ấy Tiểu Ngô…”
Cậu ta chưa kịp nói xong thì đã cúp máy.
Đang lúc bối rối, điện thoại di động của anh vang lên.
Đó là một người lạ.
Cậu ta cẩn thận trả lời: “Xin chào?”
Có một giọng nữ ở đẳng kia, rất cứng nhắc và máy móc, nó được xử lý băng phần mềm thay đổi giọng nói.
“Trương Văn Lương đã xảy ra chuyện gì?” – Bên kia hỏi.
Tiểu Ngô lo lắng nói: “Ai… ai vậy?”
Bên kia nói: “Tôi là Trùng Gia, vừa rồi cậu gọi cho tôi”
“Có điều gì đó đã xảy ra với Trương Văn Lương, số đó có thể đã bị lộ ra ngoài, hoặc đã bị theo dõi”
“Cậu sẽ sử dụng số này để liên lạc với tôi trong tương lai”