“Ông lão tóc bạc đi quanh nơi đóng quân mấy vòng, sau đó từ từ trở nên trong suốt, biến mất không nhìn thấy nữa” “Cùng lúc đó, những người khác ở nơi đóng quân biến mất một cách thần bí, không thấy bóng ảnh, có chút kỳ lạ”
“Tôi đã điều một đội hành động chuyên đi điều tra chuyện này, thế nhưng lại không thu được gì cả.”
Sau khi nghe xong, Diệp Huyền Tần trở nên kích động.
Điều anh nghĩ đến đầu tiên lúc này chính là ông lão tóc bạc đó, liệu có phải là thầy Ông Tư Bạch không.
Khả năng vô cùng lớn! Thầy Ông Tư Bạch đưa đội Cương Thiết đến núi Côn Lôn rồi sao? Ông ta đưa người đến núi Côn Lôn để làm gì chứ! Còn có, trực tiếp làm bốc hơi cả một đội, là pháp thuật thần tiên gì chứ. Diệp Huyện Tân vội vã muốn tra ra được sự thật.
Anh vội vã hỏi lão quốc chủ: “Lão quốc chủ, có thể nào gửi bức ảnh của ông lão tóc bạc thần bí đó cho tôi xem được không”
Lão quốc chủ thở dài một hơi: “Hừ, e rằng tôi phải chịu bó tay rồi.”
“Tôi cũng chỉ có tư cách tìm tra cứu thôi, không có tư cách truyền tài liệu hồ sơ ra ngoài.”
“Người trông giữ những hồ sơ này, là một đám quái vật của Đại Hạ, quyền thế của bọn họ trên phương diện này lớn hơn tôi”
Tâm trạng đang tốt của Diệp Huyền Tần đột nhiên trở nên mất mác.
“Vậy… Được thôi.”
“Thủ trưởng, ông đi nghỉ trước đi.”
Điện thoại bị ngắt.
Tâm trạng của Diệp Huyền Tần mãi không bình phục lại được.
Có lẽ anh đã đoán ra được chân tướng sự việc rồi.
Năm đó thầy Ông Tư Bạch, rất có khả năng đã đưa người lên núi Côn Lôn.
Còn về mục đích khác, không có cách nào để biết được.
Đến núi Côn Lôn rồi, thầy Ông Tư Bạch có lẽ đã phát hiện một bí mật, mà bí mật này tám phần mười có liên quan đến “Thiên Băng”.
| Thầy Ông Tư Bạch bởi vì một nguyên nhân nào đó, không thể rời khỏi Côn Lôn, vậy nên đã sắp xếp đội Cương Thiết, dùng phương thức “Báo mộng”, truyền tin tức cho mình.
Thầy Ông Tư Bạch rất có khả năng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, ông ta có thể đang cầu cứu mình.
Diệp Huyền Tần hận không thể mọc thêm một đôi cánh, bay đến núi Côn Lôn.
Tống Thanh Nhàn mở miệng: “Vừa nãy anh gọi điện cho ai đấy?” .
Diệp Huyền Tần nói bằng giọng trịnh trọng: “Nói ngắn gọn, vừa nãy tôi liên hệ với lão quốc chủ”. “Bây giờ lão quốc chủ có thể xác nhận, bố của cô không làm phản Đại Hạ, mà biến mất một cách thần bí.” “Dựa vào phân tích tài liệu hiện có, bố cô có khả năng sống sót lớn hơn đội Cương Thiết.”
“Cứ yên tâm đi, chỉ cần bố cô vẫn còn sống, cho dù tôi có phải đào ba thước, cũng phải tìm ra bố cô và đội Cương Thiết”.
“Ngoài ra, tin tình báo mà cô cung cấp cho tôi vô cùng quan trọng, tôi sẽ báo cho quốc chủ, để lão quốc chú trọng thưởng cho CÔ.”
Tống Thanh Nhàn khóc không được mà cười cũng không xong.
Liên hệ với lão quốc chủ?
Anh thật sự coi mình là Thần Soái sao?
Cô nói: “Anh Diệp, trời cũng không còn sớm nữa, anh vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi”
“Có chuyện gì ngày mai hãy nói”
Diệp Huyền Tần đương nhiên nhìn ra Tống Thanh Nhàn không tin lời của mình.
Có điều anh cũng không giải thích gì, đợi ngày mai anh sử dụng năng lượng của Thần Soái, tiêu diệt Lão Lục, lúc ấy có thể chứng minh cho chính mình.
Anh chỉ có thể gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Tống Thanh Nhàn cũng trở về phòng chính, cùng con gái Phương Như đi ngủ.
Ba rưỡi sáng, tất cả đều yên lặng, màn đêm tối đen.
Tống Thanh Nhàn vẫn không ngủ được, dè dặt bò xuống giường, thay quần áo, Cả mặt cô ta đầy vẻ u sầu, nhìn con gái Phương Như, tâm đau như cắt.
“Xin lỗi Phương Như, mẹ không thể đi cùng con đến cuối cùng được”
“Yên tâm, cho dù mẹ có làm ma, cũng sẽ phù hộ cho con, cầu nguyện cho con.”
“Anh Diệp, giết người của Lão Lục, Lão Lục nhất định sẽ không tha cho chúng ta. Bây giờ mẹ phải tự mình đi chịu đòn nhận tội, cầu xin Lão Lục tha cho tính mạng của con và anh Diệp”
Cô ta hôn một cái lên trán của Phương Như, sau đó nghiến chặt răng, quyết tâm đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn qua căn phòng Diệp Huyền Tần ở, không có động tĩnh gì, trái tim đang thắt lại của Tổng Thanh Nhàn cuối cùng cũng thả lỏng.