Thì ra Từ Lam Khiết là con gái của chiến thần Côn Luân Họ nhớ trước đó, bản thân còn muốn gây phiền phức cho cô ấy...
Nếu họ thật sự đưa Từ Lam Khiết đi, kết cục chờ họ chỉ sợ là không chỉ có gãy hai cây xương sườn đâu.
Họ sẽ bị phanh thấy đấy! A a a a a, mẹ nó thắng Xài Được vô liêm sỉ này, hại chết ông rồi.Sau khi biết chuyện này, Thành Còn vô cùng sợ hãi, đến mức hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Từ Lam khiết nghẹn họng nhìn chiến thần Còn Luân trần trối.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy? Lời vừa rồi của chiến thần Côn Luân là có ý gì? Trong lúc nhất thời, chân tay cô luống cuống không biết làm sao, cô vô thức nằm chặt lấy tay của Diệp Huyền Tần, nói: Tiểu Diệp, ông ta...
Ông ta đang nói gì thế?" Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, rồi mới nói: "Khiết nhi, em có nhớ chuyện lúc trước anh đã nói với em không, chuyện cơ thể của em khángđược bách độc đó?" Từ Lam Khiết suy nghĩ một chút, rồi nói: "Anh nói, người bình thường khi sinh ra không thể có cơ thể kháng bách độc được, trừ khi người đó hậu nhân của gia tộc cổ xưa...
Hít Tiểu Diệp, anh nói...
Em...
Em là người của nhà họ Thiên sao?" Diệp Huyền Tần nghiêm túc gật nhẹ đầu.
Không, không phải! Mặt Từ Lam Khiết hoảng sợ, bước chân lùi ra sau: "Không phải, chắc chắn các người lầm rồi.
Tôi có cha có mẹ mà, Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu là cha mẹ ruột của tôi, các người chắc chắn nhầm rồi.
Tiểu Điệp, mau đi về nhà với em đi.
Hôm nay em không muốn đi làm nữa, em muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.”
Trong lúc nhất thời, Từ Lam Khiết không thểtiếp nhận được hiện thực tàn khốc như thế được.
Diệp Huyền Tần nhìn vợ mình như thế, chỉ đành thở dài: "Khiết nhi, đây là sự thật, em...
Sợ là, em không còn cách nào để chống lại được.
Nhưng mà em yên tâm đi, anh chỉ muốn em biết rõ sự thật mà thôi.
Còn việc em có muốn về nhà họ Thiên hay không, là quyết định của em.
Bất cứ ai cũng không thể ép em được!" khiết nhi Bỗng nhiên giọng của Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu vang lên ở cửa thang máy.
Diệp Huyền Tần sớm đã nói hai người này một tiếng rồi, anh muốn họ đến đây để an ủi Từ Lam Khiết.
Bây giờ, cũng chỉ có hai vợ chồng Từ Huy Hoàng mới có thể an ủi được Từ Lam Khiết.Từ Lam Khiết nhìn thấy cha mẹ mình, cô vội vàng chạy lại, rồi ôm lấy cánh tay của Lý Khả Diệu "Mẹ, Tiểu Diệp bắt nạt con, anh ấy cùng với người ngoài gạt con, huhuhu.
Mẹ phải dạy dỗ anh ấy một chút đi.".
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Lý Khả Diệu nhìn con gái mình đau lòng rơi nước mắt, bà ôm lấy đầu của Từ Lam Khiết nói: "Con gái đáng thương của mẹ."
Mặt của Từ Huy Hoàng ủ rủ, chau mày lại, ông rút ra một điều thuốc rồi lại châm ngòi, từ từ nói: "Khiết nhi, nghe cha nói.
Tiểu Diệp không lừa con đầu.
Con thật sự xuất thân từ nhà họ Thiên đấy, cha với mẹ con chỉ là cha mẹ nuôi mà thôi."
Không phải! Từ Lam Khiết vội vàng bịp lỗ tai mình lại:"Cha đừng nói nữa, con không tin đầu.
Đời này con chỉ nhận cha và mẹ thôi."
Diệp Huyền Tần nhìn vợ mình mà đau lòng Nếu anh sớm biết có tình huống bây giờ, còn không bằng anh không cho khiết nhi biết sự thật Diệp Huyền Tần đi đến, an ủi Từ Lam Khiết.
Trước mặt sự thật rành rành, Từ Lam Khiết cũng không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Chiến thần Côn Luân vung tay lên: "Người đầu đến đây, khoác áo đội mũ cho con bé, chào đón con gái của tôi về nhà họ Thiên."
Đám người hầu nghe lệnh của ông ta lập tức đi đến phủ áo choàng Tử Hà nạm vàng lên người Từ Lam Khiết, đội cho cô mũ phượng khảm trân châu.Từ Lam khiết thấy vậy, vội vàng từ chối: "Đừng có chạm vào tôi.
Tôi là họ Từ, đời này là người của nhà họ Từ, chết cũng là ma của nhà họ Từ.
Tuyệt đối, tôi không trở về nhà họ Thiên đâu.
Thấy thái độ của cô như thế, vẻ mặt của đám người hầu khó xử nhìn sang chiến thần Côn Luân.
Chiến thần Côn Luân chỉ biết liên tục thở dài, ông biết trong lòng của Từ Lam Khiết rất ghét mình, con bé vẫn chưa chịu tha thứ cho ông.
Ông đành nói: "Được rồi, trước để cho Khiết nhi tỉnh táo vài ngày đã khiết nhi, mấy ngày nữa là tết Trung Thu rồi, cha hi vọng con có thể về nhà họ Thiên nhìn một chút, cũng để cho liệt tổ liệt tông nhìn thấy được con.
Dù cho...
Con muốn lấy thân phận là khách đi nữa."