Mục lục
Chiến Thần Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Trung cắn răng nói: “Thử một chút thì thử một chút.

 

Mối nhục năm đó hôm nay cũng nên rửa sạch”

 

Anh ta luôn cho rằng thua dưới tay Diệp Huyền Tân là mối nhục cả đời.

 

Lúc này Chu Trung thả ra kình khí dồi dào, Diệp Huyền Tân.

 

Diệp Huyền Tân cười nhẹ: “Yếu, quá yếu. Chu Trung, năm đó lúc mày vượt ngục là cường giả Chiến Thần. Hiện tại thì mày tới cảnh giới Phong Vương hay là cảnh giới Tuyệt Điên?”

 

Chu Trung: “Cảnh giới Phong Vương, đủ để tiêu diệt mày.

 

Theo ta biết mày chỉ tới cảnh giới Chiến Thần đi”

 

Diệp Huyền Tân mặt đầy thất vọng: “Ôi Chu Trung, không thể không nói tâm nhìn của mày hạn hẹp. Mày cho rằng người khắp thiên hạ cũng vô dụng như mày sao?”

 

“Đã nhiều năm như vậy mà mày chỉ mới tới cảnh giới Phong Vương. Nói cho mày biết, hiện tại cảnh giới Phong Vương ở trước mặt tao chỉ yếu như kiến như chuột!”

 

Chu Trung: “Cảnh giới Phong Vương, phe vương giả ở trước mặt mày đều nhỏ yếu như kiến như chuộc sao? Đúng là truyện cười mài”

 

“Bớt nói nhảm, tiếp chiêu!”

 

Chu Trung phát huy toàn lực, kình khí đập tới Diệp Huyền Tân.

 

Kình khí cuồng bạo như bão từ trên trời rơi xuống, muốn xé nát tất cả mọi thứ trong phòng.

 

Mà mặt Diệp Huyền Tân không thay đổi vẫn ổn định trầm tĩnh, chờ khi kình khí sắp bay tới bên cạnh mình thì anh mới nhẹ nhàng búng tay một cái.

 

Đừng coi đó là một động tác nhỏ không đáng kể, nhưng nó lại xen lẫn với kình khí nông đậm.

 

Cường giả cảnh giới Tiên Ma tùy tiện thả ra một tia kình khí cũng đủ để nghiền ép cảnh giới Phong Vương.

 

Kình khí của Diệp Huyền Tân giống như đao kiếm sắc bén, xông vào trong cơn bão kình khí của Chu Trung.

 

Âm!

 

Chỉ trong nháy mắt thì cơn bão kình khí của Chu Trung bị kình khí của Diệp Huyền Tân đập tan vỡ, tiêu tán và dần dần biến mất.

 

Chu Trung bị phản phệ nên lùi lại mấy bước rồi mở mồm ói ra máu đen.

 

Mặt anh ta đầy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền Tân: “Chuyện này sao có thể, chuyện này sao có thể thế được!”

 

Anh ta đường đường là cường giả cảnh giới Phong Vương bùng nổ hết kỹ năng tuyệt nhất của mình mà lại không bằng Diệp Huyền Tân bấm một ngón tay.

 

Sự thương tổn thì không lớn nhưng sự làm nhục lại rất mạnh!

 

Chu Trung không dám tin đây là sự thật, nếu như đây là thật thì anh ta hận không thể đập đầu tự tử!

 

Làm sao loài người lại có người mạnh như vậy!

 

Mẹ nó thằng này còn là người sao?

 

Diệp Huyền Tân: “Chu Trung, trước kia mày vẫn lừa mình dối người đi ức hiếp người khác”

 

“Mày tận mắt nhìn thấy thì có cái gì là không thể chứ?

 

Không phục sao, có thể thử thêm lần nữa”

 

Tao không phục!

 

Chu Trung rống giận, một lần nữa bùng nổ toàn lực.

 

Lần này Diệp Huyền Tân lười đánh trả lại, chỉ là ở trước mặt bố trí một tia kình khí chắn lại.

 

Âm!

 

Kình khí điên cuồng của Chu Trung đâm vào kình khí đang chắn cho Diệp Huyền Tân thì tiêu tán tại chỗ.

 

Mà Diệp Huyền Tân không bị ảnh hưởng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK