Sau khi tế bải xong: “Thiên Hành Kiện, ta lệnh cho con tìm ra tung tích của Diệp Huyền Tần, đến nay đã có manh mối chưa?”
Thiên Hành Kiện vội nói: “Bố, con đã tập trung tất cả lực lượng đến vực sâu vạn dặm tìm hắn ta rồi.” “Nhưng mà, Diệp Huyền Tần và bốn Tuyệt Đỉnh lão tổ, không thấy tung tích.”
“Cũng không biết hắn ta bị cá lớn trên sông ăn rồi hay đã tìm được đường thoát “Nhưng bố cứ yên tâm đi, con đã nằm trong tay vợ hắn là Từ Lam Khiết, và con gái hắn Từ Niệm Quân.”
“Chỉ cần Diệp Huyền Tần vẫn còn sống thì việc đầu tiên khi hắn quay về là đi tìm vợ con hắn. Hắn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta đâu.”
Chiến Thần Côn Luân hài lòng gật đầu: “Ừ, cách này rất hay.”Để tránh phát sinh chuyện không hay, chuyện này con phải tự mình làm.
Thiên Hành Kiện: “Con xin ghi lòng tạc dạ.”
Chiến Thần Côn Luân rời đi.
Thiên Hàng Kiện nhìn bóng lưng bố mình, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt. Vợ Diệp Huyền Tần là Từ Lam Khiết, là con gái ruột của bố chiến thần Côn Luân.
Năm đó khi chiến thần Côn Luân và Từ Lam Khiết vừa quen biết, thì coi Từ Lam Khiết như viên ngọc trong tay, chiều chuộng đến mức để cô ta quyết định mọi việc trong nhà. Nhưng, thời gian trôi qua lâu rồi, bố của chiến thần Côn Luân đã ép Từ Lam Khiết đến bước đường cùng.
Thái độ của bố thay đổi quá lớn, gần như… là hai người khác nhau.
Thiên Hành Kiện đã hoài nghi hơn một lần, có phải có người đã giả mạo chiến thần Côn Luân? Nhưng, Thiên Hành Kiện cũng không định tìm hiểu chuyện này, mặc kệ có phải giả mạo hay không, chỉ cần ông ta coi trong mình và giúp mình ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Thiên là được, thậm chí nếu giúp hắn ta đạt đến Cường giả cấp Vương. Thì dù có là giả mạo cũng chẳng sao.
Có lợi cho bản thân là được rồi.
Nhưng, sự tồn tại của Từ Lam Khiết vẫn khiến hắn ta cảm thấy bị đe dọa. Nếu nghi ngờ của hắn là đúng, chiến thần Côn Luân này là giả thì đến khi người thật trở về trợ giúp Từ Lam Khiết tranh giành vị trí gia chủ nhà họ Thiên với mình thì sao? Cho nên, hắn phải diệt trừ hậu hoạn, tiêu diệt nó từ khi còn trong trứng nước.
Hắn lấy điện thoại, hạ lệnh: “Truyền lệnh của tôi xuống dưới, tôi muốn Từ Lam Khiết không nhìn thấy mặt trời ngày mai. “Làm việc gọn lẹ, đừng để bất cứ ai tra ra chuyện này liên quan đến tôi.”
Đã rõ!
Mệnh lệnh này, qua bốn năm trung gian, cuối cùng đến tay một người tên là “Chó Đen”.
Kẻ này là tên cầm đầu ở phố đi bộ, quản lí cả con phố.
Mà Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân đang ở trên con phố này. Chiến thần Côn Luân đã lợi dụng quyền lực của mình để tra ra các loại tài sản của Từ Lam Khiết.
Cô không có nhiều tiền, nên rơi vào tình cảnh túng quẫn. May mà trong người còn ít trang sức, thuê một căn nhà cũ trên phố đi bộ.
Sau đó có nghe nói, Diệp Huyền Tần hy sinh vì nước, đến nay không rõ sống chết, cả ngày lấy nước mắt chan cơm.
Nhưng vì gánh nặng mưu sinh đang đè nặng lên cô. Vì nuôi Diệp Niệm Quân, mỗi ngày cô đều làm ba bốn công việc, được đồng vào đồng ra.
Được cái hàng xóm cũng giúp đỡ ít nhiều, nên cũng miễn cưỡng sống qua ngày.
Hôm nay, Từ Lam Khiết vẫn giống mọi ngày, ra ngoài làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình. Cô đã khóa cửa để Diệp Niệm Quân một mình trong phòng.
Thiên Hành Kiện vì muốn ép hai mẹ con vào con đường chết, thì sao hắn có thể để Diệp Niệm Quân đi học được: Từ Lam Khiết vừa ra ngoài, còn chưa kịp khóa cửa thì có một người ông lão gọi cô.