Thiếu Mã Gia nhìn thấy Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết, lập tức vui mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần cũng đến thì biếu cảm lại u ám đi vài phần Anh ta đi lên, mỉm cười và chào hỏi hai cô gái: “Nam Huyên, cô Từ, dáng vẻ mặc sườn sám của hai người khiến tôi nghĩ đến một câu thành ngữ”
Anh ta chỉ chào hỏi hai cô gái, còn về phần Diệp Huyền Tân thì anh ta lại trực tiếp bỏ qua.
Từ Nam Huyên hỏi: “Anh Mã, thành ngữ nào cơ?”
Thiếu Mã Gia đáp: “Tiên nữ hạ phàm…không, anh cảm thấy tiên nữ không thể nào so được với hai người. Thực ra ở nơi này của chúng ta cũng có không ít người đẹp và mỹ nữ, nhưng vẫn sẽ rơi vào kiếp làm nền trước mặt hai vị đây.”
Từ Nam Huyên bật cười “ha ha ha”: “Anh Mã, anh thật biết khen người ta”
Thiếu Mã Gia nói như vậy, cũng không phải là nói lời trái lương tâm để nịnh nọt hai cô gái. Anh ta đang nói sự thật.
Hai cô gái vốn trời sinh đoan trang, dưới sự hỗ trợ của lễ phục, lại càng lộ rõ vẻ đoan trang, thanh lịch, đẹp không sao tả xiết. Các cô vừa đến đây, đã lập tức thu hút ánh mắt của vô số “người thành đạt”.
Mọi người đều tiến đến gần bắt chuyện.
“Thiếu Mã Gia, hai vị này là..”
Thiếu Mã Gia mỉm cười: “Hai vị này là bạn của tôi, Từ Nam Huyên, và Từ Lam Khiết”
Sự mơ hồ ẩn chứa trong chữ “bạn” này khiến người ta không ngừng liên tưởng.
Mọi người đều bắt đầu lấy lòng.
“Ha ha, tôi là người của giới giải trí, cũng thường tiếp xúc với những minh tỉnh và người đẹp, nhưng bọn họ hoàn toàn không đáng đế nhìn trước mặt hai vị”
“Thật không ngờ tỉnh Hà Sơn chúng ta có sinh ra những cô gái xinh đẹp như vậy, đúng là một vùng đất màu mỡ”
“Hai cô gái cũng là người kinh doanh đúng không, không biết là làm trong ngành nào, nói không chừng chúng ta có cơ hội hợp tác đấy”
Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết được thương yêu mà thấy sợ hãi.
Những người này là ai, là ông trùm trong giới kinh doanh, là tinh anh trong nơi làm việc.
Lúc trước, các cô thậm chí còn chẳng có tư cách nói chuyện với người ta. Nhưng bây giờ, đám ông trùm này lại vây quanh lấy lòng các cô, quả đúng là một chuyện tốt.
Hai cô gái đều biết, người ta là nể mặt Thiếu Mã Gia nên mới lấy lòng mình như vậy, trong lòng lại càng biết ơn anh ta hơn.
Thiếu Mã Gia lôi điện thoại ra nhìn, rồi bảo: “Nhìn giờ thì chủ tịch Hàn sắp tới rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ tiếp đón chủ tịch Hàn ở ghế chủ, Nam Huyên, hay là em cũng ngồi ghế chủ với anh đi, anh sẽ tiến cử em với chủ tịch Hàn.”
Từ Nam Huyên mừng rỡ: “Hả? Thật sao ạ?
Em… em có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với chủ tịch Hàn sao? Đây chính là vinh hạnh của em”
Thiếu Mã Gia lại nhìn về phía Từ Lam Khiết: “Cô Lam Khiết, ghế chủ chỉ có một chỗ trống”
“Không phải cô có một thủ tục bị kẹt ở phía chủ tịch Hàn sao? Không bằng cũng tới ngồi ở ghế chủ đi, đến lúc đó tôi sẽ chủ động làm rõ chuyện của cô với chủ tịch Hàn, tin rằng chủ tịch Hàn sẽ phê duyệt thủ tục của cô”
Từ Lam Khiết quá đổi vui mừng: “Cảm ơn anh Mã, Lam Khiết vô cùng biết ơn”
Thiếu Mã Gia dẫn hai cô gái đi về phía ghế chủ.
Diệp Huyền Tân cũng đi theo phía sau.
Thiếu Mã Gia nói với anh bằng vẻ mặt bất mãn: “Xin lỗi, chỗ ngồi chủ đã đầy rồi, không có chỗ cho anh đâu.
“Vậy anh đi xuống dưới ngồi đi”
Mọi người hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm người này là ai, Thiếu Mã Gia không mời anh ta, vậy mà anh ta lại muốn ngồi lên ghế trên. Ngay cả những ông trùm trong giới kinh doanh đây cũng không có tư cách đó được chưa, anh ta dựa vào cái gì chứ? Da mặt thật dày!
Diệp Huyền Tân đáp: “Nếu tôi xuống dưới ngồi, vậy làm sao Lam Khiết bàn chuyện thủ tục gia nhập thị trường với chủ tịch Hàn được?”
Từ Lam Khiết: “Huyên Tân, chuyện này cứ giao lại cho em là được”
“Anh vẫn nên đi xuống ghế dưới ngồi đi, đợi bàn xong chuyện thì em sẽ về đó”
Diệp Huyền Tân lắc đầu đáp: “Lam Khiết, em hiểu lầm ý của anh rồi. Anh đang nói nếu anh xuống ghế dưới ngồi, vậy chủ tịch Hàn cũng chắc chắn sẽ ngồi ghế dưới với anh, đến lúc đó em ngồi ở ghế trên, sẽ không có cách nào bàn chuyện làm ăn với chủ tịch Hàn được đâu”